Chương 56: Trồng linh dược trăm tuổi

Xuân qua thu đến, hôm nay là một ngày trời nắng đẹp, bọn hắn đã trải qua một năm đầu tiên ở Ngũ Uẩn Tông và tiếp tục cộng thêm điểm trường sinh vào pháp lực của mình.

Cấm chế của dược cốc mở ra, ánh mắt Trần Tầm vui mừng dắt Đại Hắc Ngưu đi ra ngoài, trong túi trữ vật của bọn hắn có rất nhiều đan dược, tất cả đều là số lượng mà bọn hắn cần phải giao.

Bọn hắn nhẹ nhàng đi vào đại điện của tông môn, Trần Tầm đứng nhìn bên ngoài đại sảnh một hồi lâu, may mắn hôm nay hắn không gặp Lạc sư huynh, nếu không sẽ lại bị hắn ta giảng đạo lý một phen.

Trong đại điện vẫn là vị lão giả kia, Trần Tầm đội mũ rơm cung kính nói: "Sư thúc, ta tới giao linh dược."

“Ừm.” Có vẻ lão giả vẫn chưa tỉnh ngủ, lão lười biếng đáp một tiếng.

Trần Tầm đổ tất cả linh dược trong túi trữ vật lên bàn, không quá nhiều cũng không quá ít, nhưng số lượng đó cũng đủ cho linh khí xông thẳng vào mũi mọi người.

Ánh mắt lão giả lóe lên tia sáng, vội vàng tiến đến gần, sau đó lão lại lấy ra một cái lệnh bài và thi triển một đạo pháp lực, ánh mắt sáng tỏ: "Không tồi."

"Tiểu tử, lại là ngươi à."

Lão giả thấy rõ bộ dáng của Trần Tầm dưới mũ rơm, sau đó nhìn về phía Đại Hắc Ngưu:"Ngươi là đệ tử đầu tiên đến dược viên khi mới nhập môn, và cũng là đệ tử đầu tiên giao linh dược trước thời hạn đấy."

"Sư thúc quá khen, nhà ta cũng trồng linh dược nên ta mới có chút kinh nghiệm thôi."

"Coi như không tệ."

Hôm nay lão giả nói nhiều hơn một chút, sau đó trên tay lão xuất hiện lệnh bài bát quái, "Đây là điểm cống hiến năm nay của ngươi, hiện tại nó là của ngươi rồi."

“Tạ ơn sư thúc!” Trần Tầm vui mừng khôn xiết rồi cung kính nhận lấy, hắn nắm chặt lệnh bài bát quái trong tay.

"Ngươi chỉ cần nhỏ máu cho nó nhận chủ là được, mau đi đi."

"Vâng ạ."

Trần Tầm dẫn theo Đại Hắc Ngưu rời đi, hắn đã sớm thăm dò được vị trí của Cống Hiến điện của tông môn rồi.

"Lão Ngưu, đi thôi!"

"Ọ òooo~" Đại Hắc Ngưu rống lên một cách vui mừng.

Lúc bọn hắn chạy tới đây, những đệ tử xung quanh đều nhíu mày, tên mũ rơm này ở đâu ra vậy?

Đi tới ngoài điện, Trần Tầm tìm một chỗ xung quanh không có người để nhanh chóng chích máu nhận chủ, sau khi kiểm tra, hắn biết được điểm cống hiến hiện tại là hai trăm điểm!

"Yeah hu!"

Trần Tầm nhảy lên hú một tiếng, sau đó nhìn về phía Đại Hắc Ngưu: "Lão Ngưu, chúng ta có tận đến hai trăm điểm cống hiến lận đấy"

"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu giật mình, nó đứng lên bằng hai chân rồi bổ nhào về phía Trần Tầm, sau đó vội vàng nhìn vào lệnh bài bát quái.

Đối với đệ tử ngoại môn mà nói thì hằng năm phải cống hiến ít nhất một trăm điểm, thế mà hiện tại bọn hắn lại có thể đạt được gấp đôi.

"Đi thôi, đến Cống Hiến điện của tông môn nào, hôm nay nhất định phải tiêu xài cho thoải mái mới được!"

"Ọ ò ọ òoo!"

Một người một trâu thi nhau chạy về phía trước, hôm nay bọn hắn phải quét sạch Cống Hiến điện.

Nửa ngày sau, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mang vẻ mặt thê lương đi ra, hai tay nâng một thanh trường kiếm, đôi mắt trống rỗng không còn gì để luyến tiếc.

"Con mẹ nó… đây là hắc điện à."

Trần Tầm chửi thầm cả đoạn đường, trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: "Hắc điện chết tiệt..."

"Ọ òooo ~" Đôi mắt to của Đại Hắc Ngưu cũng chết lặng, bây giờ điểm cống hiến của bọn hắn bị giảm xuống số không rồi.

"Một thanh tiên kiếm trị giá năm mươi điểm cống hiến, pháp khí Hoàng giai hạ phẩm."

"Một lò luyện đan trị giá một trăm điểm cống hiến, pháp khí Hoàng giai trung phẩm."

"Phương pháp luyện Tích Cốc đan trị giá năm mươi điểm cống hiến."

Trần Tầm ngơ ngác nhìn Đại Hắc Ngưu, thanh âm lẩm bẩm dần chuyển từ trầm đến cao.

"Điểm cống hiến của chúng ta tiêu hết rồi hả? Cứ vậy mà tiêu hết rồi ư!"

“Ọ òooo!” Đại Hắc Ngưu rống lên một tiếng đầy giận dữ, phải quay trở cốc tiếp tục cày linh điền tiếp thôi, nếu may mắn thì bọn hắn có thể tiết kiệm được mấy nghìn điểm cống hiến.

"Lão Ngưu, chúng ta trở về sơn cốc làm ruộng tiếp đi, chả lẽ cả hai chúng ta không xử lý nổi cái Cống Hiến điện đó à?!"

Trần Tầm tức giận nói với vẻ mặt đầy tham vọng:"Trồng con mẹ nó loại linh dược mấy trăm năm đi, sau đó tới quét sạch cái Cống Hiến điện kia để hắn ta không còn gì luôn!"

“Ọ òooo!” Đại Hắc Ngưu đứng dậy, rống lên một tiếng dài, cơ bắp cuồn cuộn theo đó lộ ra.

"Kêu cái gì mà kêu! Không được phép làm ồn bên ngoài điện!" Trong điện truyền đến mấy âm thanh quát lớn.

"Ọ òooo ọ òooo~"

"Đi thôi, đi thôi."

Trần Tầm cười mỉa một tiếng, khom lưng dắt Đại Hắc Ngưu chạy thật nhanh ra ngoài, hành động lén lút trên đường đi ấy khiến mấy đệ tử của Chấp Pháp điện không nhịn được mà nghi ngờ thân phận của hắn.

Khắp nơi trên đường đều là đệ tử của Ngũ Uẩn Tông, bọn họ túm năm tụm bảy giao lưu với nhau, nước bọt bay tứ tung, trông có vẻ rất vui.

"Đại hội so tài năm nay của tông môn sắp diễn ra rồi, nghe nói Bạch Sĩ đại sư huynh đã xuất quan!"

"Trời ơi, cái người là trụ cột của đệ tử ngoại môn chúng ta ấy à, cũng chính là đại sư huynh từng được tông chủ tán dương vì có tư chất Trúc Cơ kỳ đấy ư."

"Nếu như năm nay huynh ấy đứng đầu, nghe nói có thể được ban thưởng một viên Trúc Cơ đan và bốn năm sau sẽ được đưa tới núi Nam Sơn đấy!"

"Đã là đệ tử ngoại môn thì đừng mơ tưởng tới việc đứng đầu, mấy chỗ đấy chỉ dành cho đệ tử nội môn rồi."

"Nhưng mà chúng ta cũng có thể ăn gian điểm cống hiến rồi dùng nó để tăng cường thực lực mà."

...

Trần Tầm từ từ đi đến bên cạnh mấy vị đệ tử này, bọn họ nói chuyện hăng say đến mức có người đội mũ rơm dắt theo trâu đến bên cạnh mà cũng không biết.

"Các huynh đệ chờ một chút."

Trần Tầm ho nhẹ một tiếng, dắt Đại Hắc Ngưu đi tới.

"Muốn tham gia các đại hội so tài kia của tông môn thì cần bao nhiêu điểm cống hiến vậy?"

Mấy người giật nảy mình, sao người này xuất hiện như ma vậy nhưng mà lại trông giống mấy tên làm nông quá.

"Ha ha, vị sư đệ này mới nhập môn à?"

"Vâng, vâng, vậy nên nhờ sư huynh giải thích cho ta hiểu một chút." Trần Tầm đặt vào tay bọn họ ba khối linh thạch hạ phẩm.

Ái chà!

Ba người nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp vị sư đệ này. Bọn họ chắp tay ra sau lưng, cười ha ha mấy tiếng rồi nói: "Đều là huynh đệ đồng môn."

“Đúng vậy, đều là huynh đệ, đều là huynh đệ.” Trần Tầm cũng nở nụ cười.

"Vậy thì cái gì sư đệ cũng không biết à."

Ba người nhìn về phía Trần Tầm, cảm giác thuận mắt hơn rất nhiều.

"Đại hội so tài của tông môn chỉ có đệ tử Luyện Khí kỳ mới được tham gia, nếu nằm trong danh sách năm trăm người thì có thể đạt được năm trăm điểm cống hiến!"

"Nếu có vinh dự tiến vào danh sách một trăm người thì có thể đạt được một ngàn điểm cống hiến, ngoài ra còn có khả năng được trưởng lão thu nhận làm đệ tử truyền thừa."

"Nếu như nằm trong danh sách mười vị trí đầu thì có thể đạt được hai ngàn điểm cống hiến, trực tiếp thăng cấp thành đệ tử nội môn và có thể lựa chọn sư phụ cho mình."

"Còn nếu nằm trong ba người đứng đầu thì phải gọi là cực kỳ khủng khiếp luôn. Không chỉ được ban thưởng các loại pháp khí mà còn có được một số thứ chúng ta không biết."

Mấy người đột nhiên mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra khát vọng, nếu có thể tiến vào top một trăm thì nhất định như diều gặp gió vậy.

“Có bao nhiêu người tham gia vậy?” Trần Tầm thuận miệng hỏi, trong lòng có chút rung động, hắn có thể cầm chắc năm trăm điểm cống hiến này.

Vừa rồi hắn mới nhìn qua thì biết được, muốn có được phương pháp luyện Trúc Cơ đan thì cần ba ngàn điểm cống hiến, kiểu này hắn có làm mười lăm năm cũng chưa chắc đổi được.

"Khoảng ba vạn người thì phải."

"Nhiều như vậy á?!" Trần Tầm sửng sốt, bài kiểm tra kiếp trước, hắn còn không lọt nổi danh sách một ngàn người chứ đừng nói gì đến năm trăm người.

"Đương nhiên, người tham gia không chỉ có đệ tử nội môn mà còn có đệ tử truyền thừa của các trưởng lão nữa."

Có mấy người khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài nói: "Những người kia chắc chắn có pháp khí Hoàng giai thượng phẩm, chúng ta không thể so sánh được đâu."

"Như thế thì thật không công bằng, thi đấu làm chi nữa."

Trần Tầm cau mày, loại pháp khí này hiểu đơn giản là ngươi cầm dao còn bọn hắn cầm súng ấy, thi đấu cái rắm.

"Tông môn cũng cân nhắc cho chúng ta mà, đệ tử nội môn có thể luận võ với nhau, mục đích bọn họ tham gia chỉ để lọt vào danh sách một trăm người thôi."

"Vậy cũng không được, thế này chẳng phải là để cho bọn đệ tử nội môn tự tiêu khiển với nhau à?" Trần Tầm lắc đầu, tài nguyên tu tiên quá không đồng đều rồi.

"Vậy thì sư đệ nghĩ sai rồi, nhân tài của đệ tử ngoại môn chúng ta xuất hiện cũng nhiều lắm đấy, giống như Bạch Sĩ đại sư huynh Luyện Khí kỳ tầng thứ mười, nào ai dám so tài với huynh ấy chứ!"

Vài người kiêu ngạo nói như thể Bạch Sĩ đại sư huynh là bản thân mình vậy.

"Ha ha, cũng đúng. Vậy đệ không quấy rầy các vị sư huynh nữa."

Trần Tầm dẫn theo Đại Hắc Ngưu chậm rãi đi xa, trong mắt hiện lên vẻ suy tư, xung quanh hắn không ngừng có đệ tử chạy hớt hải, có người còn giẫm lên phi kiếm bay qua.