Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng đi về phía trung tâm nội thành, khắp nơi sầm uất và huyên náo, Trần Tầm nhìn thấy rất nhiều đệ tử tông môn.
Đôi mắt của Đại Hắc Ngưu mang theo sự chờ mong, nhìn xung quanh, nếu như có thể...... Cho dù để bọn hắn nhìn thấy một vài người quen cũng được.
Hắn và Đại Hắc Ngưu đều không nói chuyện, bọn hắn vừa đi vừa nhìn, xuyên qua những con phố rộng rãi, vô số tu sĩ lướt qua nhau.
Một nơi có nhiều tu sĩ như vậy, nếu như không có mục đích nào đó, thì càng không được dùng thần thức dò xét lung tung, bởi vì đây là một hành vi cực kỳ khiêu khích, trừ khi ngươi thật sự là đại lão, không sợ nhiều người tức giận.
"Lão Ngưu, cứ thuận theo tự nhiên đi, bọn họ chắc hẳn đều đã đột phá, toàn bộ Tu Tiên giới ai cũng không có tư chất tốt bằng chúng ta, ha ha."
"Ọ òoo ~"
"Nghi đến quyển cổ tịch kia ta còn chưa mở ra nữa, chờ đến lần sau gặp được, cho hắn ta một kinh ngạc thật lớn, sau đó trả lại cho hắn ta!"
"Ọ òoo!"
"Đến lúc đó chúng ta liền nói, đúng vậy, bọn ta chính là lão yêu quái kinh thiên động địa trong truyền thuyết, bọn tiểu bối, run rẩy đi, ha ha ha......"
"Ọ òoo~~"
Đại Hắc Ngưu cũng cười, nhưng đột nhiên nhìn về phía Trần Tầm, trong mắt lóe lên chút nghi hoặc, nếu như Trần Tầm thật sự muốn, có thể lặng lẽ trở về Ngũ Uẩn Tông.
Trần Tầm cảm giác trong lòng có chút nặng nề, vỗ vỗ đầu trâu của nó, bắt đầu nói sang chuyện khác: "Cmn…..thật trâu bò, lão Ngưu, ngươi mau mau nhìn đại điện đấu giá kia xem!"
"Ọ òoo?" Trong nháy mắt Đại Hắc Ngưu không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt cũng bị hấp dẫn đến chỗ khác.
Bọn hắn đứng ở một góc ven đường, nơi này cách khu trung tâm nội thành hơi xa, nhưng đứng tận đây đã có thể nhìn thấy tòa đại điện đấu giá kia.
Nó tên là Thái Cô điện, là một tòa đại điện tương đối cổ kính, nổi danh trong các nước Tu Tiên giới, nghe nói từ khi bắt đầu xây thành trì nó đã sừng sững ở đây, thập đại Tiên Môn cùng nhau quản lý, bảo vệ, chưa bao giờ để người ngoài nhúng tay vào.
Nội tình của loại di sản cổ xưa kia thực sự không thể so sánh với những vật luyện khí bình thường, coi như đứng nhìn từ xa, nó đều sẽ khiến người ta cảm thấy kính nể, bất giác đắm chìm trong đó, cảm nhận được Tu Tiên giới thay đổi theo năm tháng.
Toàn thể Thái Cô điện có màu vàng đen, bố cục tương đối hùng vĩ chặt chẽ cẩn thận, thậm chí còn cao hơn cả tường thành, ngước nhìn giang hồ lãng khách khắp tứ hải bát hoang đi đến.
Bình thường Thái Cô điện không có mở cửa, bên trong có đại trận bao bọc, hôm nay mới chính thức hiện ra trước mắt mọi người.
Trần Tầm nuốt nước miếng ừng ục, hai mắt mở to, Đại Hắc Ngưu cũng giống như vậy.
Bọn hắn im lặng nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ: Loại kiến trúc này, tu sĩ cũng có thể xây dựng được sao?!
"Lão Ngưu, chúng ta mua đến gần nhìn xem, nếu bỏ lỡ thì rất đáng tiếc."
"Ọ òoo!"
Trong mắt bọn hắn mang theo sự kinh ngạc, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn về phía Thái Cô điện ở phía xa, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tương đối thích nhìn tường thành và kiến trúc.
Bọn hắn luôn cảm thấy bên trong ẩn chứa vô số chuyện xưa và tri thức, có lẽ trong toàn bộ Tu Tiên giới cũng chỉ có bọn hắn mới có thể trầm tĩnh quyết tâm, làm loại chuyện lãng phí tuổi thọ đến như vậy.
Trung tâm nội thành tương đối rộng rãi, gần như không có đường đi, đỉnh đài lầu các, tất cả đều đủ loại kiến trúc to lớn đứng sừng sững bốn phía, ngay cả tửu lâu Dịch Quán cũng có Tụ Linh trận riêng, vô cùng xa xỉ.
Phần lớn tửu lâu đều có đài quan sát, rất nhiều người mang khí thế thượng vị ngồi ở phía trên nhìn xuống mặt đất, ánh mắt bọn họ sắc bén, xung quanh có rất nhiều nô bộc.
Phía bắc Thái Cô điện là các lôi đài đấu pháp lớn, các thế lực lớn và các nhóm thiên kiêu của đại tông môn đã sẵn sàng lộ diện, cũng có một số thiên kiêu ẩn giấu chuẩn bị ở thịnh hội tạo nên sự chấn động, để đám người 'bất ngờ' một trận.
Người xung quanh đông đúc, tương đối náo nhiệt, nhưng mà cấm mở quán, đệ tử của Thập Đại Tiên Môn đóng giữ khắp nơi, thậm chí còn có đại tu sĩ Kim Đan.
Phía tây Thái Cô điện là hội hoa xuân, Tây thành hoa đã nở khắp nơi, có dòng sông dài từ trung lưu chảy qua, so với đại bình nguyên Thiên Đoạn là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, vô cùng kỳ lạ.
"Tiền bối Không Vĩnh Nguyên thật quá kiêu ngạo."
"Người này chẳng qua chỉ là Kim Đan trung kỳ thôi, thế mà dám tự xưng vô địch trong cùng cảnh giới? Ha ha, ta thật không hiểu được."
"Chư vị không nhớ công tử Ngu Đông của Mặc Vũ Hiên à, Phù Tang Thiên Lân Pháp kia, đó quả thật là một đại pháp thuật khó lường."
"Công tử Ngu Đông cũng là một vị sở hữu Thiên Linh Căn, nghe nói kế thừa từ một vị lão tổ Nguyên Anh nào đó bên ngoài nước Càn, xem ra lần thịnh hội này có thể là một trận long tranh hổ đấu."
......
Khắp mọi nơi trung tâm nội thành đều là tiếng bàn luận, trọng điểm vĩnh viễn luôn tụ tập ở trên người những thiên kiêu kia, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngồi ở một góc hẻo lánh nào đó, im lặng quan sát đại điện.
Vốn dĩ bọn hắn ngứa tay muốn đi sờ sờ, nhưng mà xung quanh Thái Cô điện đều được bảo hộ bởi đệ tử tông môn, nên đành phải bỏ cuộc.
"Lão Ngưu, chúng ta còn thiếu hai gốc linh dược, đến lúc đó cũng đi tham gia đại hội đấu giá."
"Ọ òoo~"
"Chẳng qua đại hội đấu giá này cũng rất thần bí, không có trước danh sách vật phẩm đấu giá."
Trần Tầm thở dài, ánh mắt vẫn nhìn Thái Cô điện: "Phí vào sân là 1000 linh thạch hạ phẩm......"
"Ọ òoo~"Đại Hắc Ngưu cũng than thở một tiếng, đặt móng trâu ở trên vai Trần Tầm, an ủi hắn.
"Lão Ngưu, không sao đâu, linh thạch có thể kiếm lại, bản tọa giống người thiếu linh thạch sao?"
Trong mắt Trần Tầm không thèm để ý chút nào, chỉ là theo bản năng nhéo nhéo túi trữ vật, tựa hồ lo lắng nó sẽ mọc chân chạy trốn.
"Ọ òoo!"Đại Hắc Ngưu khịt mũi, nặng nề gật đầu, mấy chục vạn linh thạch hạ phẩm, không được hung hăng bắt chẹt bọn hắn.
Một người một trâu không còn khoe khoang nữa, hai người kề vai sát cánh nhìn lên Thái Cô điện, càng nhìn càng thấy thú vị, nhưng mà hình tượng quả thực chẳng có gì đặc sắc, còn kém cái bát vỡ trước mặt bọn hắn.
Ngày tháng trôi qua, toàn bộ thành Ngự Hư cũng dần dần nổi lên gợn sóng, mây nổi bốn phía, thanh thế vô cùng to lớn, lúc này trong trung tâm nội thành đều là một cỗ khí thế giương cung bạt kiếm.
Đâu đâu cũng có người gọi là thiên kiêu Tu Tiên giới, bọn họ bước đi mang theo gió, tâm cao khí ngạo, phong mang tất lộ, bên cạnh còn có một đám người đi theo.
Hiện tại Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đi đường đều phải đi chậm một chút, hơi thở đều đặn hơn, miễn cho va chạm đến đại lão nào đó, trực tiếp trào phúng bọn hắn vài câu sau đó bị kéo lên đài đấu pháp.
Chỉ sợ vạn nhất không khống chế được, không cẩn thận đánh chết những thiên kiêu này thì làm sao bây giờ, đến lúc đó chẳng phải sẽ rất lúng túng sao......
Một đại trận tùy tiện được phơi bày ở ngoài Thái Cô điện, tu sĩ tụ tập, bọn họ xuyên qua cấm chế trận pháp tiến vào hội trường, đại hội đấu giá chia thành hai bộ phận.
Bên cạnh cạnh đại điện là hội trường của tu sĩ Luyện Khí kỳ và tu sĩ Trúc Cơ kỳ, với địa vị như bọn họ, vào sân chỉ cần nộp 300 linh thạch hạ phẩm.
Chủ điện thì là hội trường của Kim Đan kỳ và các lão tổ Nguyên Anh, nhận được quyền lợi cao cấp nhất các nước, vào sân cần nộp 1000 linh thạch hạ phẩm.
Trần Tầm lắc mình một cái, liền trở thành đại tu sĩ Kim Đan kỳ, chẳng qua Đại Hắc Ngưu vẫn như cũ là Trúc Cơ kỳ.
Bọn hắn nghe nói, linh thú đi theo tu sĩ vào sân không cần nộp nhiều phí, còn tương đối nhân tính.
Bên ngoài chính điện, đệ tử Trúc Cơ kỳ của Thập Đại Tiên Môn không ngừng chào hỏi các vị tiền bối, những vị lão tổ Nguyên Anh đã sớm từ cửa khác vào bên trong sân.
Nhìn xung quanh, tùy tiện nhìn có tới hàng trăm đại tu sĩ Kim Đan, tương đối đáng sợ.
"Tiền bối là tới tham gia buổi đại hội đấu giá đúng không?"Một vị nữ tử mặc áo tím nhiệt tình đi tới, nhìn thấy Trần Tầm đã đứng bên ngoài một hồi.
"Đúng, không biết có quy củ gì không ?" Trần Tầm gật đầu cười một tiếng, sau đó lại nhìn chung quanh một chút.
Đại Hắc Ngưu lúc này cũng không dám nhìn loạn xung quanh, đuôi trâu rũ xuống, ngơ ngác nhìn về phía nữ tử mặc áo tím kia.
"Tiền bối là đại tu sĩ Kim Đan, chỉ cần nộp 1000 linh thạch là có thể tiến vào, không có quy củ nào khác."
"Được, linh thạch đây."
Trần Tầm vẫy tay từ trong túi trữ vật lấy ra linh thạch, nữ tử mặc áo tím cũng lấy ra một cái nhẫn trữ vật nhận lấy, đồng thời đưa cho Trần Tầm một cái ngọc bài:
"Tiền bối, đây là cấm chế ngọc bài phòng của ngài, thuộc Địa tự hàng số 357."
"Oh? Không hổ là Thập Đại Tiên Môn."
Cặp mắt Trần Tầm sáng lên, vội vàng nhận lấy:"Đa tạ."
Nữ tử mặc áo tím lộ ra nụ cười ngọt ngào, duỗi một tay ra: "Đây là điều vãn bối nên làm, mời tiền bối vào điện."
Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, bọn hắn tiến lên phía trước, truyền một tia pháp lực vào trong ngọc bài, lập tức đi vào màn sáng bên trong trận pháp.
Bây giờ khoảng cách quan sát gần Thái Cô điện, lại khiến bọn hắn rung động một trận, nhưng mà có quá nhiều tu sĩ xung quanh, cũng không có dừng lại quá lâu.
Bên trong Thái Cô điện tương đối trống trải, giống như đấu trường thời La Mã cổ đại, nhưng mà ở trên đài quan sát có rất nhiều gian phòng khác nhau, tất cả bên ngoài đều được cấm chế thần thức che đậy.
Trần Tầm nhìn lướt qua, phát hiện có đủ loại gian phòng, đoán chừng có thể chứa được hơn vạn người, thật sự lớn hơn bình thường rất nhiều.
Xung quanh có rất nhiều đại tu sĩ Kim Đan không ngừng đi vào, đều là im lặng không nói, nhưng nhìn không thấy lão tổ Nguyên Anh.
"Lão Ngưu, đoán chừng những lão tổ Nguyên Anh kia chắc ở gian phòng cao nhất đi."
Trần Tầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía đài quan sát trên cùng, những gian phòng kia có vẻ ngoài giống như thác đang đổ mạnh, có cảm giác tương đối ngột ngạt.
"Ọ òoo~" Trong mắt Đại Hắc Ngưu có chút khẩn trương, đây chính là đại nhân vật trong truyền thuyết, so với đại lão gia Thanh Thiên ở thành Bàn Ninh còn lợi hại hơn.
"Lão Ngưu, chúng ta về phòng trước."
"Ọ òoo ~"
Trong chính điện khắp nơi đều là bậc thang, tùy tiện đi đâu cũng có thể đi lên, Trần Tầm nhìn theo số ở trên ngọc bài, rốt cuộc cũng tìm được vị trí của bọn hắn ở trung tâm đài quan sát.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đứng ở trên đó nhìn lại một lần nữa, trong mắt hiện lên hưng phấn, thật sự tiếp thu được rất nhiều kiến thức, 1000 linh thạch cũng không có thiệt thòi.
Cấm chế bên ngoài gian phòng vừa đụng đến ngọc bài, lập tức mở ra một khe rãnh, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chớp mắt liền tiến vào......