Chương 136: Theo Đại Hắc Ngưu, bày trận càng nhiều càng tốt

Sau cùng, Đại Hắc Ngưu không có việc gì làm nên ở bên cạnh bồi dưỡng linh dược, sau đó nghiên cứu trận pháp, một trận pháp nhỏ chồng lên trận pháp nhỏ khác.

Các huyễn trận nhỏ và các trận pháp phong hỏa nhỏ được chồng lên nhau một cách hoàn mỹ, lúc kích hoạt, chắc hẳn ăn tiệc rất lớn!

Không có sư phụ dạy bảo, Đại Hắc Ngưu cũng đi vào một đạo trận pháp khác, ngay cả Trần Tầm cũng không biết là chính đạo hay là tà đạo.

Bởi vì học tập trận pháp có hạn nên nó luôn chồng chất trận kỳ lên nhau, vì thế nó đổi rất nhiều trận kỳ và tài liệu trận pháp trong tông môn.

Theo lẽ thường, khi bố trí được một trận pháp thì không còn liên quan gì đến trận kỳ nữa.

Nhưng Đại Hắc Ngưu đã tự mình mân mê hàng trăm năm và nhờ cường hóa pháp lực, mới thật sự tìm ra một con đường.

Trận kỳ càng nhiều, hiệu quả của trận pháp chồng lên càng mạnh! Thậm chí còn có thể chọi cứng đạo thiên kiếp Kết Đan thứ nhất.

Lúc này, Trần Tầm ngoài lời khen ngợi thiên tài tuyệt thế, thì hắn còn có thể nói gì nữa.. Hắn hoàn toàn nhìn không hiểu.

Đại Hắc Ngưu còn hoàn hảo lợi dụng Ngự Vật thuật và thần thức chi lực để khống chế các phương trận kỳ, theo phong cách bày trận của Đại Hắc Ngưu, bày càng nhiều càng tốt.

Và chính nó cũng làm cho Trần Tầm chịu rất nhiều áp lực, đôi khi còn muốn cắn nát hàm răng, chết tiệt thật!

Mặc dù hắn đã sớm nhìn ra Đại Hắc Ngưu có phong thái “trận đế chi tư”, nhưng với một tay nghề luyện đan lão luyện như hắn, ngay cả Chư Thần Tiên Phật cũng đang hộ giá cho hắn, lo liệu mọi việc...

Vừa sợ huynh đệ khổ cực, vừa sợ mình không theo kịp huynh đệ.

Một năm trôi qua, bọn hắn vẫn thêm điểm trường sinh vào pháp lực.

Hôm nay, trời vừa tờ mờ sáng, ở ngoài động phủ, Trần Tầm cởi trần xuất trận.

Hắn cầm Khai Sơn Phủ, gân xanh nổi lên, không sử dụng bất kỳ pháp lực nào, chỉ chậm rãi bổ về phía không trung, trông rất mềm yếu vô lực.

Còn Đại Hắc Ngưu thì mân mê linh dược, ngoài trận pháp ra thì đây là niềm đam mê khác của nó, trong miệng cứ vang lên tiếng ọ òoo trầm thấp... rồi nhìn Trần Tầm.

“Bản tọa ngoại trừ tuổi thọ và sự kiên nhẫn, còn lại trắng tay, chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc nhất.”

Trần Tầm hít sâu một hơi, ánh nắng chói chang, Tử Khí Đông Lai: “Có lẽ ở Tu Tiên giới này vốn không có phủ pháp, hoặc có thể ta vẫn chưa tiếp xúc đến.”

“Nhưng dù có thế nào đi nữa, dù có khó khăn đến đâu cũng không thể quật ngã được bản tọa!”

Trần Tầm đột nhiên gầm thét một tiếng, cầm Khai Sơn Phủ bổ về phía trước: “Trước mặt bản tọa đừng hòng bày mưu tính kế gì, bởi vì bản tọa chỉ biết bổ một phủ! y da….Đau đau!"

Đại Hắc Ngưu ở trong động phủ nghe thấy vậy liền cười trộm ọ òoo không ngừng, bụng không ngừng co rúm lại, bỗng nhiên đồng tử nó co rụt lại, thôi xong!

Nó quên rằng Trần Tầm là lão vô sĩ luôn âm thầm mở thần thức quan sát xung quanh...

Toàn thân Đại Hắc Ngưu khẽ run lên, đầu trâu chảy xuống vài giọt hôi lạnh, sau lưng nó đột nhiên chiếu rọi ra một bóng đen thật lớn, như có một vực sâu tuyệt vọng đang dần dần đến gần nó.

“Tây Môn Hắc Ngưu...”

Trần Trầm mỉm cười, dịu dàng như hoa nở bốn mùa rồi đột nhiên như lũ quét bạo phát: “To gan, dám ở sau lưng cười nhạo bản tọa, Lực Bạt Sơn Hà Khí Cái Thế!”

“Ọ òoo.. Ọ òoo...!!!”

Trong động phủ truyền đến những tiếng kêu thảm thiết, Đại Hắc Ngưu bị giơ lên, chân nó chổng lên trời, không ngừng giãy dụa kêu to.

Sau một nén nhang, Đại Hắc Ngưu rất ngoan ngoãn, không dám cười trộm nữa, tiếp tục bồi dưỡng linh dược của nó.

Trần Tầm lại liên tục bổ từng búa về phương hướng mặt trời mới nhô lên, tạm thời không tìm được bất kỳ cảm giác gì.

Cuộc sống sau này, mỗi sáng sớm Trận Tầm đều luyện phủ, Đại Hắc Ngưu bồi dưỡng linh dược, buổi chiều Trần Tầm luyện đan, Đại Hắc Ngưu thì nghiên cứu trận pháp.

Ban đêm... Trần Tầm dẫn Đại Hắc Ngưu đi dạo phố, ra ngoài tăng thêm kiến thức, có đôi khi cũng trò chuyện vài câu với những tán tu bán hàng rong ở dưới núi.

Sau đó đi dạo vòng quanh tất cả các cửa hàng lớn, bọn hắn không có mua bất cứ thứ gì, chỉ đi đến đó xem giá cả, trong lòng âm thầm quyết định.

Ban đêm ở thành Ngự Hư khá nhộn nhịp, vô số tu tiên giả hành tẩu khắp nơi, có tu sĩ Luyện Khí kỳ với khuôn mặt buồn bã hoặc chờ mong, cũng có các đại tu sĩ với khuôn mặt đỏ bừng, đang hoạch định Tu Tiên giới nước Càn.

Buổi tối còn có rất nhiều sư huynh đệ, sư tỷ và các sư muội đồng môn cùng nhau ra ngoài, khóe miệng ai nấy đều mang theo nụ cười vui vẻ.

Nhưng bọn họ lại không biết rằng, những nơi mình đi qua đều có một người một trâu vô tình lướt qua, hòa mình vào vô vàn phồn hoa này.

Mỗi tháng bọn hắn đều bán hai bình Hàn Linh đan trung phẩm, có lúc bán ở Đông thành, có lúc bán ở Nam Thành, thậm chí còn chạy đến Bắc thành để bán.

Mặc dù tốn rất nhiều thời gian, nhưng đối với Trần Tầm mà nói, có thể bớt đi những chuyện phiền toái là tốt rồi.

Một bình sáu viên có thể bán với giá cao là 300 linh thạch hạ phẩm, tầm mắt của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng đang dần nâng cao, nên tu vi liền nhích lên đến Trúc Cơ trung kỳ.

Để ăn mừng, bọn hắn liền đi đến tửu lâu dùng bữa, bỏ ra 200 linh thạch hạ phẩm, cuối cùng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nhất trí cho rằng, quá mắc... Sau này vẫn nên tự mình nấu ăn.

Sau khi thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ ở đáy lòng, một người một trâu lại bắt đầu bận rộn.

Năm tháng không ngừng trôi qua, lẳng lặng gột rửa những suy nghĩ ố vàng cổ xưa, như một phù lục không còn pháp lực, về sau không thấy bóng dáng tăm hơi đâu.

Hôm nay Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã đến thành Ngự Hư được năm mươi năm, nghe nói sang năm sẽ tổ chức thịnh hội trăm năm.

Bởi vì đại chiến Tu Tiên giới, thời thế thay đổi, hôm nay thành Ngự Hư đã đông đúc, rất nhiều dịch quán đã bị các tu tiên giả từ khắp nơi chiếm giữ từ trước.

Bên ngoài vòm trời Tây thành thường xuyên có cự thuyền bay đến, có không ít tu sĩ khí thế kinh trời đạp không mà xuống.

Thập đại Tiên Môn đã điều nhiều đệ tử để duy trì trật tự trong thành, máu đã bắt đầu bắn tung tóe trên đài đấu pháp ở trung tâm nội thành, đấu văn cũng đã xuất hiện.

Tiếng ồn ào náo nhiệt bắt đầu vang lên từng ngõ ngách trong thành, mọi người đâu đâu cũng đang thỏa luận về thịnh hội đấu giá, thiên kiêu đấu pháp, hội hoa xuân, dường như còn nóng lửa hơn ở trần gian.

Trong lòng vô số nam tu sĩ đang hừng hực thiêu đốt, tự hỏi không biết tiên tử Tử Vân Tông đẹp hơn hay tiên tử của Hàm Nguyệt Lâu duyên dáng hơn.

….

Đông thành, núi Thấm Tiên, ở một động phủ Hoàng giai tại một nơi hẻo lánh nào đó.

Trần Tầm vẫn cởi trần như cũ, ngồi xếp bằng bên dòng suối nhỏ, tay trái giơ lên, đặt một Khai Sơn Phủ xiên xiên vẹo vẹo trước mặt, vẻ mặt khá trầm tĩnh.

Hình như hắn vẫn luôn xuất thần như vậy, trông như đang nhìn Khai Sơn Phủ, hoặc là đang nghe tiếng suối chảy róc rách.

Trần Tầm giống như đang ngồi thiền, quay lại cái ngày ngắm nhìn Đại Sơn Đại Hà lúc trước, khí chất trở nên xuất trần mờ ảo.

Đại Hắc Ngưu đứng trong động phủ mở to hai mắt nhìn chằm chằm, trong mắt không còn vẻ giễu cợt nữa, nó cũng có khí chất như vậy, quả thực là một loại tu luyện khác, Trần Tầm bắt đầu.

Lúc này, gió nhẹ thổi qua, lá cây xung quanh không ngừng lay động, lặng lẽ lướt qua mặt Trần Tầm, hắn động đậy.

Khai Sơn Phủ bổ về phía dòng suối đang chảy, vẫn mềm yếu vô lực như cũ, vẫn chậm chạp như vậy, bên ngoài không có bất kỳ pháp lực nào, cũng không có bất kỳ khí thế ác liệt nào.

Nhưng tại trong mắt Đại Hắc Ngưu, Trần Tầm lại tự nhiên lưu loát, có một loại cảm giác kỳ dị sinh ra, Trần Tầm như thể hòa nhập vào tự nhiên.

Dòng suối vẫn róc rách, mặt nước gợn sóng lăn tăn, giống như Trần Tầm đã bổ vào không khí.

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, tâm linh dường như hòa nhập vào trong đó, vô số lá rơi khẽ vuốt qua mặt hắn nhưng lại không để hắn làm ra bất kỳ động tác dư thừa nào, cứ để thuận theo tự nhiên.

Khai Sơn Phủ vẫn từ từ bổ, liên tục bổ theo hướng dòng nước chảy.

"Ọ òoo... Ọ òoo~" Đồng tử của Hắc Đại Ngưu càng ngày càng mở lớn, rồi lại chớp chớp, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin được.

Cái cảm giác đó... Giống như đang đi trên đường núi, xung quanh sẽ có hoa cỏ cây cối, sẽ có sỏi đá, là lẽ tự nhiên, vốn nên như vậy.

Mà không phải đứng cùng một chỗ với gia tộc tán tu họ Liêu, sự xuất hiện của họ trên đường núi tương đối đột ngột và không tự nhiên chút nào.

Đại Hắc Ngưu càng nghĩ càng cảm thấy đúng, đi theo đại ca lăn lộn lâu như vậy, bây giờ nó cảm thấy mình vẫn rất có văn hóa.

Hiện tại Trần Tầm đang tự nhiên ngồi xếp bằng bên cạnh dòng suối nhỏ như vậy, cho dù cầm Khai Sơn Phủ cũng không hề có cảm giác đột ngột, trong tự nhiên nên có hắn.