Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu quay đầu về hướng âm thanh phát ra.
Là một người trung niên, trên trán có nếp nhăn, tu vi Luyện Khí tầng tám, ánh mắt thận trọng đi tới, trịnh trọng chắp tay: "Có phải đây là lần đầu tiên tiền bối đến thành Ngự Hư không. ”
"Ha ha, có chuyện gì à?" Trần Tầm cười ôn hòa, thần thức phô tán ra.
Đại Hắc Ngưu cũng bình tĩnh quan sát xung quanh, nơi này nó không quen, cho nên an toàn là trên hết.
"Tiền bối có thể gọi ta là Lê Miếu."
Nam tử đột nhiên có chút nhiệt tình: "Ta quanh năm ở thành này, nếu tiền bối có cần, ta có thể dẫn đường giới thiệu cho. ”
"Thì ra là như thế." Trần Tầm chợt bừng tỉnh, hóa ra là hướng dẫn viên: "Không biết thu phí như thế nào? ”
"Tiền bối, năm canh giờ, chỉ cần ba linh thạch hạ phẩm."
Lê Miếu nhìn dáo dác xung quanh, chắp tay cúi đầu: "Đây tuyệt đối là giá thấp nhất, nếu là người khác, ít nhất là bốn viên. ”
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu nghe xong, tim liền co thắt, lúc đó bọn hắn phải mất suốt bảy năm mới kiếm được một viên linh thạch hạ phẩm...
"Ờm... Để ta suy nghĩ suy nghĩ ”
Trần Tầm khẽ gật đầu, ánh mắt liếc nhìn đường phố thoáng mát trải rộng bốn phía, chưa thể xác định được phương hướng.
"Đương nhiên." Lê Miếu ngấp nghễ cười, cẩn thận đứng ở bên cạnh, lại khẩn trương nhìn chung quanh, sợ bị đồng nghiệp cướp mối làm ăn.
"À…Chúng ta muốn đi dạo trước đã, nếu có cần thì chúng ta sẽ tới tìm ngươi."
Trần Tầm đánh giá đường xá lân cận, chọn đại một phương hướng: "Ngươi xem có được không? ”
Lê Miếu nghe vậy liền vui vẻ, lúc này mới lấy Truyền m phù ra đưa cho Trần Tầm: "Tiền bối, nếu có cần, thì ngài chỉ việc kích hoạt tấm phù này, ta lập tức chạy tới ngài. ”
"Được rồi." Trần Tầm nhận lấy tấm Truyền m phù này.
"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cũng kêu một tiếng, đem dây cột trâu đặt vào trong tay Trần Tầm.
Khi bọn hắn rời đi, Lê Miếu vẫn đứng lẳng lặng tại chỗ, sợ bỏ lỡ cơ hội.
Trên đường đi.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tùy ý đi dạo, hai bên tất cả đều là lầu các bán bùa chú, luyện khí, luyện đan, còn có lầu các bán linh thú hay thu mua tài liệu linh dược.
Khắp nơi đều có tu sĩ qua lại, có người cau mày, cũng có người vui vẻ.
Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu sải bước đi, đã bắt đầu dùng thần thức truyền âm.
"Lão Ngưu, sau này chúng ta sẽ ở chỗ này kiếm sống."
Khóe miệng Trần Tầm mỉm cười, nhìn Đại Hắc Ngưu: "Một đường đi tới đây, thật đúng là không dễ dàng. ”
"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu vừa lắc đuôi trâu vừa nhìn Trần Tầm, bất quá kết quả chung quy vẫn tốt.
"Đồ vật nơi này nhất định còn nhiều hơn Ngũ Uẩn Tông, nào là công pháp Kim Đan kỳ, đan phương đề thăng tu vi, linh dược…."
"Ọ òooo~"
"Ta nghĩ, chúng ta ít nhất phải tìm một chỗ ở nhỉ? Cũng không thể ở quán trọ Dịch Quán gì, phỏng chừng toàn là giá trên trời. ”
Trần Tầm lại trầm ngâm một phen: "Nếu không thì đi mua một căn nhà? Không biết trong thành này có bán không, sao chỉ thấy xung quanh toàn quầy hàng. ”
"Ọ òoo!" Đại Hắc Ngưu ủi ủi Trần Tầm, ánh mắt nhìn về một phương hướng nào đó, thật nồng nặc mùi thuốc.
Đan Tâm các.
Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu đứng ở ven đường, khi ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt chính là lầu các cao năm tầng, tầng trên cùng có màu xanh nhạt, tông màu rất thanh lịch.
"Lão Ngưu, ngươi xem biển hiệu kia." Trần Tầm hơi híp mắt, đầu nâng cao hơn.
"Ọ òoo?" Đại Hắc Ngưu cũng ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử co rụt lại: "Ọ òoo! ”
Đây là tiêu chí của một trong thập đại Tiên Môn - Đan Đỉnh Tông, bọn hắn từng gặp qua ở núi Nam Đẩu.
"Không hổ là ngươi, lão Ngưu." Trần Tầm cười ha hả: "Mũi trâu chính là linh. ”
"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cười toe toét, đúng rồi đó.
"Sau này muốn bán linh dược thì phải tìm loại chuyên nghiệp như thế này, người khác ra tay chắc hẳn cũng tương đối đại khí."
Mắt Trần Tầm sáng rực, nhìn tu sĩ xung quanh tới lui: "Miễn cho bị những cửa hàng tu tiên nhỏ để mắt tới, rất phiền toái. ”
Đại Hắc Ngưu gật đầu, nhất là tán tu, chỉ vì nửa túi hạt linh dược liền muốn hố bọn hắn, nghèo không có chí khí, không giống bọn hắn chút nào.
"Chúng ta đi lòng vòng tiếp xem sao, chắc hẳn gần cổng thành đều là cửa hàng."
Trần Tầm nhìn phụ cận, lại dắt Đại Hắc Ngưu đi tới: "Thành trì tu tiên giả này thật lớn, cái gì cũng có. ”
Đại Hắc Ngưu cao hứng nhảy nhót, nhìn trái rồi nhìn phải, còn thỉnh thoảng cùng linh thú đi ngang qua trao đổi, chào hỏi.
Bọn hắn đi nửa canh giờ, bỗng nhiên đồng thời dừng bước, mũi không ngừng co giật, mùi hương xông vào mũi, còn kèm theo một cỗ mùi rượu.
Tửu lâu Cẩm Tinh, so với tửu lâu Phàm Nhân giới lớn hơn gấp mười lần, các tu sĩ đang tụm năm tụm ba ra vào liên tục.
Thế nhưng bên ngoài lại không nghe thấy bất luận tiếng ồn nào, bên trong đều chia thành từng phòng riêng, hình như có trận pháp cách âm.
“Lão Ngưu, hương vị này, chậc chậc, có thể là thịt yêu thú!” Vẻ mặt Trần Tầm khiếp sợ: "Đây chính là vật đại bổ đối với khí huyết. ”
"Ọ òoo Ọ òoo!" Cả người Đại Hắc Ngưu run lên hai cái, mắt trâu trợn tròn, điên cuồng dùng mũi ngửi.
Lúc trước bọn hắn đã ăn qua, về sau cũng biết thịt linh thú và yêu thú đều trải qua thủ pháp kết hợp một ít linh dược, có thể bổ sung khí huyết của tu sĩ, thậm chí còn có tác dụng luyện thể.
Kỳ thật, lực lượng khí huyết cũng quyết định một bộ phận thực lực của tu sĩ, nhất là lúc tuổi thọ suy kiệt, nếu muốn bảo trì chiến lực đỉnh phong, không thể nào thiếu được khí huyết cường thịnh.
Trần Tầm chậc chậc thở dài, người ta mỗi ngày đều ăn vật đại bổ, còn bọn hắn thì ngày ngày ăn bánh bao thịt, căn bản không thể so sánh được.
"Không có việc gì, lão Ngưu, sau này chúng ta kiếm được linh thạch, liền đến đây một bữa no nê."
"Ọ òooo??"
"Ha ha, nhất định."
Trần Tầm cười và vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, người sau cũng hớn hở vươn một cái móng trâu ra vỗ vỗ hắn, còn phải do đại ca sắp xếp!
"Mà những con đường này quá phức tạp, đến giờ vẫn chưa thấy chỗ ở."
Trần Tầm quay qua quay lại, người người nhốn nhao, khắp nơi đều là tiếng trao đổi: "Chúng ta đi tìm tiểu huynh đệ vừa rồi. ”
"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu cũng gật đầu, loại cự thành này nếu không có hướng dẫn viên, tìm đến hai mắt tối mù.
Bên cạnh cổng thành, Lê Miếu vẫn còn đứng ở chỗ cũ chờ đợi, Truyền m phù trong tay hắn ta phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Sắc mặt hắn ta cả kinh, nhìn về một phương hướng nào đi, vội vã chạy đi, ngay cả thân pháp cũng dùng.
Ở một góc phố.
Trần Tầm trực tiếp đưa trước một viên linh thạch hạ phẩm, trong lòng Lê Miếu kích động không thôi, vội vàng nhận lấy và nói nhất định sẽ tận tâm tận lực giới thiệu đường đi.
"Tiền bối, thành Ngự Hư này chia làm năm bộ phận."
"Ồ?"
"Hiện tại chúng ta đang ở Nam thành, phần lớn nơi đây là các cửa hàng lầu các của những đại tông môn. Nếu tiền bối cần mua sắm tài liệu hay đặt mua đồ vật, thì nên đến đây."
Lê Miếu bắt đầu nói liên miên không dứt: "Đông thành có rất nhiều động phủ, còn có nhà ở, không ít tiền bối Trúc Cơ đều ở đó, ngày thường còn tổ chức tiểu hội luận đạo, tiểu hội đấu giá. ”
"Tây thành là nơi đóng quân của các đại Tiên Môn hoặc của các thế lực lớn, nếu không được mời, tu sĩ ngoại lại không thể tùy tiện tiến vào."
“Chẳng lẽ ngoại trừ tông môn, thì những thế lực này cũng có thực lực ngang nhau ư?
Trong mắt Trần Tầm toát lên hứng thú: "Lê Miếu, ngươi nói cho ta nghe một chút nào. ”
Đại Hắc Ngưu đồng thời nghi hoặc nhìn Lê Miếu, nước Càn không phải do các tông môn làm chủ sao? Sau đó mới đến một ít tán tu hoặc đại gia tộc tu tiên nào đó.
Ngược lại có một số không ra gì, ngay cả bí cảnh núi Nam Đẩu cũng không có tư cách tham dự.