Chương 126: Một rìu phá phòng, hai rìu phá thương, ba rìu đắp chiếu

Hôm nay, Đại Hắc Ngưu lại tiếp tục bận rộn, còn Trần Tầm thì ngồi trong phòng nhìn cánh tay của mình, rồi khẽ cau mày.

Hắn không phải tự nhiên mà đi tìm đá vụn bóp nát thành mịn để khoe khoang, mà là vì lực lượng thiên kiếp đã tôi luyện thể chất hắn trở nên thăng hoa đến cực điểm, nên muốn thử xem sao thôi.

Lớp da hắn lấp lánh ngân quang, toàn thân như được đúc bằng bạch ngân, vạn phần rực rỡ. Với lại, hắn cũng giống như Đại Hắc Ngưu, đều ẩn giấu đi mũi nhọn.

"Nếu có thêm một môn luyện thể thuật, cộng với pháp lực, pháp thuật hộ thuẫn và lực phòng ngự."

Trần Tầm bắt đầu ảo tưởng:"Cho dù là thiên kiếp, đó cũng là đến ban tặng cơ duyên cho chúng ta ha ha..."

Thiên kiếp tương ứng với cảnh giới dường như có giới hạn, sẽ luôn chừa lại một đường sinh cơ.

Hơn nữa nếu thêm những lực lượng khác vào, đó chính là 10 con đường sinh cơ, tiếp đó lại ăn của hời của thiên kiếp, có chút thú vị.

"Thượng thiên, đa tạ ngài đã biếu tặng." Ánh mắt Trần Tầm đầy trịnh trọng và thành kính, nhưng mà khóe miệng của hắn đã bắt đầu nhếch lên.

Thể chất của hắn vốn không mạnh, không nghĩ tới thiên kiếp này lại đúc cho mình ăn đến no bụng.

Trần Tầm lặng lẽ dùng thần thức nhìn ra bên ngoài, vẫn thấy Đại Hắc Ngưu ở bên ngoài trồng cây, chắc còn chưa xong đâu.

Hắn lấy đàn hương từ trong túi trữ vật ra và lẩm bẩm một cách chân thành: "Đa tạ Tiên Thần Chư Phật đã phù hộ, đa tạ thượng thiên đã nể mặt bản tọa. ”

"Lúc đó, vì quá lo cho huynh đệ của ta, Đại Hắc Ngưu, cho nên mới hơi to tiếng, vì để tạ tội, bây giờ Trần Tầm ở chỗ này dập đầu các..."

"Ọ òooo~!"

Đại Hắc Ngưu đột nhiên kích động xông vào, nó ngửi thấy mùi đàn hương, chẳng lẽ Trần Tầm đang thi pháp gia tăng công đức?! Loại chuyện này làm sao có thể thiếu nó được!

Sắc mặt Trần Tầm thay đổi kịch liệt, vô cùng tái nhợt: "..."

Hai mắt Đại Hắc Ngưu trừng như chuông đồng, thân thể sửng sốt: "..."

Bỗng.

Cửa phòng nhỏ bị đóng sầm lại, trực tiếp dùng pháp lực phong bế! Bên trong lập tức truyền đến một tiếng giận dữ:

“Tây Môn Hắc Ngưu, dám cả gan ngấp nghé bản tọa, chết đi cho ta!!”

"Ọ òoo?!! Ọ òoo! ! ”

Trong phòng nhỏ truyền ra tiếng kêu thảm thiết, Đại Hắc Ngưu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Nó rất tức giận, Trần Tầm vậy mà gạt nó lén gia tăng điểm công đức, thế là lại xông vào, húc bay Trần Tầm ra ngoài.

Một người một trâu, ở trong hoang mạc đại chiến nửa ngày, đánh đến nhật nguyệt vô quang, cát vàng đầy trời.

Cuối cùng Trần Tầm thỏa hiệp, sẽ đem 10 điểm công đức cho Đại Hắc Ngưu, vật sau lúc này mới hài lòng, tiếp tục đi ra ngoài điên cuồng trồng cây.

Trần Tầm trở về căn phòng nhỏ với vẻ mặt khó chịu, có điều rất nhanh lại trở nên thoải mái, may mắn không bị lão Ngưu phát hiện.

Hắn suy nghĩ miên mang rồi dần dần suy nghĩ đến chuyện khác.

"Rốt cuộc đan văn là cái thứ gì, từ trước đến nay vẫn chưa nghe người Luyện Đan điện nói qua, cho nên mình cũng không tiện đi hỏi."

Trần Tầm nhíu mày trầm tư, chính loại Phá Cảnh đan này đã làm cho hắn hao phí vô cùng nhiều khí lực, hơn năm mươi năm mới thành đan, tất cả đều được luyện chế siêu việt giới hạn dược lực.

Hơn nữa đan hỏa của nó vẫn luôn làm cho đan dược sinh ra dị biến, ngay cả đan độc lúc trước cũng có thể loại bỏ.

Phỏng chừng người của Tu Tiên giới này đều không có thực lực cùng với tuổi thọ để đi luyện chế đan dược như hắn.

"Bất quá Trúc Cơ đan kia quả thật có vấn đề, thậm chí còn mở rộng cả đan điền, tất cả đều không phải trùng hợp."

Trần Tầm thì thầm nói. Hiện tại trong thể nội của hắn và Đại Hắc Ngưu đã có năm Kim Đan thuộc tính khác nhau!

Nhưng chúng nó vẫn còn hơi ảm đạm, rõ ràng còn chưa bão hòa xong, nên có chút không vững chắc. Bên cạnh đó, bọn hắn còn không có công pháp Kim Đan, dẫn đến không cách nào đề thăng tu vi được.

"Ở Tu Tiên giới này không nghe nói một người có mấy Kim Đan… Chắc hẳn đều là một hết nhỉ? ”

Trần Tầm ho nhẹ một tiếng, hắn tiếp xúc quá ít người, vừa có lợi cũng vừa có hại: "Nhưng đối với pháp bảo bản mệnh, hẳn là có lợi nhiều. ”

Thế là hắn lấy một quyển vở nhỏ ra và bắt đầu viết viết vẽ vẽ, lập kế hoạch cho cuộc sống tương lai.

Người luôn phải tràn đầy hy vọng về tương lai, nếu không thì trường sinh còn có ý nghĩa gì, đi lung tung khắp nơi sao….

Những ngày tiếp theo, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu mỗi ngày đều ngồi thiền để ổn định năm Kim Đan trong cơ thể, sau đó bồi dưỡng Hạc Linh Thụ, thỉnh thoảng thảo luận kế hoạch tương lai.

Bọn hắn rất ít khi sử dụng pháp thuật, bởi không có cách bổ sung được pháp lực từ trong thiên địa ở phiến đại địa này, dùng một chút ít một chút.

Đại Hắc Ngưu thì không ngừng dùng lực lượng Kim Đan uẩn dưỡng Hắc Quan Tài, muốn luyện nó thành chí bảo bản mệnh, đến lúc đó cũng không cần cất vào túi trữ vật nữa.

Đột phá Kim Đan cảnh, thần thức và pháp lực đại tăng, đối với các loại pháp thuật càng lý giải sâu hơn một tầng.

Trúc Cơ có thể nói là bước nhảy vọt về đẳng cấp sinh mệnh. Thì Kim Đan là một bước nhảy vọt về độ lý giải sâu về lực lượng thiên địa, thể hiện muôn ngàn ảo mộng, đã không thể nào so sánh với nhau được nữa.

Thời gian khác thì Trần Tầm ôm mấy quyển tiểu pháp thuật quan sát, ánh mắt phả ra tinh quang, trước kia có một ít thứ chưa nghĩ thông suốt, bây giờ thoáng qua liền thông.

Cảm giác được khai khiếu khiến hắn phải trầm luân trong đó, quả nhiên có vài thứ phải đạt tới cảnh giới nhất định thì mới có thể đụng vào.

So với thực lực, Trần Tầm vẫn để ý sự ảnh hưởng của cảnh giới tác động đến tự thân cảm ngộ hơn. Bởi vì cho dù thực lực có mạnh hơn đi nữa, thì chỉ có thể dùng để tự vệ, bọn hắn không thích lúc nào cũng đánh đánh giết giết.

Sinh hoạt tuy nghèo khó nhưng vô cùng đầy đủ. Yêu cầu của bọn hắn đối với chất lượng sinh hoạt không bao giờ cao, có cảm giác nghi thức là đủ rồi.

......

Nhân sinh có thể đặc sắc và cũng có thể bình thường, nếu ngươi giãy dụa để sống lại thì nên nỗ lực bước từng bước đến vinh quang.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã ngây người ở đại bình nguyên Thiên Đoạn hai mươi năm, bọn hắn quyết đoán thêm điểm trường sinh vào pháp lực.

Một căn phòng nhỏ vẫn cứ đứng lẻ loi một mình trong hoang mạc, nhưng bởi vì được trận pháp bao phủ, nên không nhìn thấy được.

Sau khi phá vỡ ràng buộc 90 điểm pháp lực, cộng thêm sự khai khiếu đến từ Kim Đan kỳ, dẫn đến tạo nghệ trận pháp của Đại Hắc Ngưu đã nâng cao không ít.

Một mảnh đất hoang rộng lớn trong trận pháp tràn ngập cây xanh, tất cả đều là Hạc Linh thụ to khỏe đầy đặn, xanh như thúy diệp, đầy ý như họa, tràn đầy linh khí.

Ầm ầm!

Một thanh Khai Sơn Phủ màu đen tràn ngập tử khí đột nhiên phá hủy bức tranh này, nó hung hăng bổ về một cây Hạc Linh Thụ, cái sau ầm ầm ngã xuống.

Sau khi nó ngã xuống, lại chậm rãi héo rũ, thối rữa, linh khí trên thân cũng dần dần tản đi, thảm thiết vô cùng.

Tiếp đó bồi thêm một trận hỏa diễm, hài cốt không còn, cây Hạc Linh Thụ này cứ như vậy đi qua kiếp này.

Một đạo thân ảnh chậm rãi xuất hiện dưới ánh mặt trời chói lóa, bóng người hắn tựa hồ bao phủ tất cả Hạc Linh thụ trong khuôn viên này.

“Lão Ngưu, như thế nào!”

Trần Tầm cười ngạo nghễ, Thủy Linh quyết gia tăng hoàn toàn có thể khắc chế tử khí, pháp khí của bọn hắn đã có thể tiếp tục tăng cường.

"Ọ òoo..."Đại Hắc Ngưu khiếp sợ gật đầu, so với thanh Khai Sơn Phủ lúc trước còn hữu dụng hơn.

Hiện giờ nó đã hoàn toàn uẩn dưỡng Hắc Quan Tài trong Kim Đan, có thể thu phóng tự nhiên, bên trong giống như là một phương không gian.

Lại phối hợp với Thủy Linh quyết áp chế, tất nhiên sẽ không có vấn đề gì, quả thật là thiết kế riêng dành cho nó.

"Có điều ba thanh Khai Sơn Phủ này cũng không thể quấn ở ngang hông được."

Trần Tầm bình tĩnh nói, ánh mặt lộ vẻ quý trọng nhìn trong tay và hông mình, ba thanh Khai Sơn Phủ này là do tế thiên Hạc Linh thụ Vương làm tài liệu chế tạo ra.

Sau đó toàn lực thi triển đan hỏa mài giũa, sắc bén vô cùng, một rìu phá phòng, hai rìu phá thương, ba rìu đắp chiếu.

Cuối cùng, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đã tự mình khai đàn làm pháp, vì bọn hắn khai sáng, còn đặt một cái tên vang dội: Phá Phong!