Chương 124: Xuất ngoại chạy trốn để tránh đầu ngọn gió

Vụt!

Vèo!

Phía tây nước Càn, có hai bóng người ngự kiếm xuyên vụt qua rừng cao núi thẳm. Khi xung quanh không có người, thì tốc độ nhanh đến mức khiến người ta sôi sục.

Bọn hắn trải rộng bản đồ ra trước mặt, là đường vòng qua tất cả các nơi mà tông môn và các đại tu tiên giả cư trú.

Trong đó có một bóng người tên Trần Tầm, hiện tại hắn rất hoảng hốt, trán hơi đổ mồ hôi.

Ở núi Thần Huy Đại Tuyết nháo ra động tĩnh lớn như vậy, hắn còn chưa kịp chuẩn bị gì cả, e rằng tu sĩ Thập Đại Tiên Môn sớm muộn gì cũng sẽ điều tra, cho tới bây giờ hắn còn chưa từng bành trướng qua.

Thân ảnh còn lại tên là Tây Môn Hắc Ngưu, hiện tại nó cũng rất hoảng hốt, nó muốn chạy theo đại ca của nó, không sai, xuất ngoại tránh đầu sóng ngọn gió!

Bọn hắn gào thét xuyên qua rừng sâu núi thẳm, thổi bay vô số lá rụng.

"Lão Ngưu, đây chính là Tu Tiên giới, cuối cùng cũng phải đối mặt với nguy hiểm, đánh đánh giết là chuyện khó tránh khỏi, không phải trò đùa."

Trần Tầm hít sâu một hơi, thần thức đã hoàn toàn thu hồi, ngay cả phàm nhân cũng tránh đi: "Coi như là dạy cho ta một bài học, để sau này bản tọa làm việc sẽ càng thêm cẩn thận chu đáo. ”

Hai mắt hắn thâm sâu nhìn về phía trước, cho dù không tranh không cướp, mỗi ngày ngồi xổm ở nơi không người, ở trong dòng sông sinh mệnh dài đằng đằng, sớm muộn gì cũng sẽ có phiền toái tìm tới.

Ngươi vĩnh viễn không biết cái gì đến trước, nguy hiểm hay ngày mai thức giấc. Chỉ khi ngươi có được thực lực tự vệ, thì mới có thể sống trong Tu Tiên giới đầy cá lớn nuốt cá bé này.

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu nhìn Trần Tầm với ánh mắt không hề thờ ơ, ai biết rằng mình sẽ bị sét đánh khi đang đột phá Kim Đan chứ.

"Chúng ta còn chặng đường dài ở phía trước và không thể nói trước chúng ta sẽ trải qua cái gì. Hiện tại chịu thiệt cũng không phải chuyện xấu, so với chịu thiệt thòi lớn hơn sau này còn tốt hơn."

"Ọ òoo!"

Đại Hắc Ngưu trợn tròn mắt, âm trầm gật đầu, Trần Tầm nói rất có lý.

Trần Tầm cười ha ha, sau đó ánh mắt trở nên nghiêm túc: "Lão Ngưu, mỗi một câu tiếp theo ta nói, ngươi phải nhớ kỹ. ”

"Ọ òoo?"

"Chuyện về độ kiếp cùng thân thể dị thường, có khả năng liên quan đến việc Trúc Cơ đan mở rộng đan điền."

"Ọ òoo!"

"Đầu tiên..."

Trần Tầm dùng thần thức để truyền âm, Đại Hắc Ngưu một bên thì kinh hãi tột độ, tại sao giọng nói của Trần Tâm lại vang vang ở trong đầu nó, qua một hồi lâu mới thích ứng được.

Sau đó, Đại Hắc Ngưu nghe xong có chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến những chuyện này đều do Trần Tầm trải qua, nó tức giận kêu lên một tiếng: "Ọ òoo! ”

Đại Hắc Ngưu đột nhiên cảm thấy cũng không có gì đáng sợ, bởi vì chỗ dựa của nó là Trần Tầm.

“Lão Ngưu, chạy trốn thôi, mục tiêu đại bình nguyên Thiên Đoạn!”

"Ọ òoo!"

Hai đạo thân ảnh đột ngột tăng tốc, biến thành đốm sáng ở chân trời rồi biến mất không thấy.

......

Sau ba tháng.

Đại bình nguyên Thiên Đoạn, nằm ở cực tây của nước Càn, rộng lớn vô biên, cát vàng trải dài ngút tầm mắt, thẳng đến chân trời, không nào đo được.

Nó bằng phẳng, mênh mông hùng vĩ, khí phách nhiếp người, nhưng lại là một nơi gần nước Càn không có một mảnh xanh um tùm nào.

Hôm nay trời chói chang như lửa đốt, mây màu giăng khắp trời, không ngừng thiêu đốt bình nguyên, khắp nơi đều là sóng nhiệt cuồn cuộn, một nơi ngay cả chó cũng không thèm đến.

Hai bóng người đội mũ rơm dần dần xuất hiện ở chân trời, sóng nhiệt trên mặt đất làm nổi bật thân thể hơi vặn vẹo của bọn hắn.

"Lão Ngưu, lần đầu xuất ngoại, ta có chút không quen."

“Ọ òoo~"

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ngước nhìn xung quanh, lặng lẽ thở dài, trong mắt bọn hắn đầy màu sắc đơn điệu, thậm chí một cái cây cũng không có, chỉ có cát vàng đầy trời.

Thiên địa nơi này dường như đang đóng băng những cơn sóng dữ dội trong chốc lát, khiến nó đứng yên mãi mãi, chỉ còn hoang tàn.

Bọn hắn đã hỏi thăm ở biên thành rằng cái tên đại bình nguyên Thiên Đoạn đã vô thì không thể đi ngược về. Đã có vô số người lạc vào đây và không bao giờ quay trở lại.

Khi còn ở Ngũ Uẩn Tông, Trần Tầm có đọc qua một ít thư tịch, ngay cả tông môn cũng để lại rất thông tin về nơi này, chỉ nói rằng đây là Tuyệt Linh chi địa, không nên tùy tiện tiến vào, bởi vì rất dễ dàng lạc lối.

"Lão Ngưu, chúng ta còn có khoảng một ngàn linh thạch hạ phẩm, xem coi có thể đi được bao xa."

Trần Tầm nhìn các phương hướng, nơi này không cách nào bổ sung pháp lực, chỉ có thể dùng linh thạch: "Trước hết đặt chuyện Kết Đan lên hàng đầu. ”

"Ọ òoo~" Đại Hắc Ngưu nhếch miệng cười, nhìn Trần Tầm, nó sao cũng được, không có tấm lòng lo trong lo ngoài như Trần Tầm.

Nó có thể đi theo Trần Tầm là may mắn đời nó, đi đâu cũng thấy rất an tâm, đi đâu cũng là nhà của nó.

Trần Tầm chợt mỉm cười, vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, quay đầu lại nhìn thoáng qua biên thành mơ hồ có chút nhỏ bé, đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi nước Càn, nên trong lòng hơi lạc lõng.

"Đi thôi, dù sao cũng phải trải qua và thích nghi nó."

"Ọ òoo~"

Đại Hắc Ngưu ăn Ích Cốc Đan, bọn hắn tiếp tục cô độc đi về phía trước, làm bạn với cát vàng chung quanh, đúng ý nghĩa của hai từ, Cô Đơn.

Nếu là độ kiếp, Trần Tầm cảm thấy chọn vào ban đêm vẫn tốt hơn. Lúc đó hắn đột phá chỉ cho rằng hào quang đầy trời, còn đặc biệt chọn thời tiết tốt đến đánh lừa con mắt...

Không nghĩ tới chuốc họa vào thân, ngược lại trở thành tồn tại chói mắt nhất, kinh nghiệm kỳ quái lại gia tăng không ít.

Vào tháng hai, mặt trời sắp chạng vạng, vô số cát đá cuộn lên nếp nhăn như sóng biển ngưng đọng, kéo dài đến tận đường chân trời vàng óng phương xa.

Cát vàng vô tận trải dài trên vùng đất vô biên này, không có nước chảy róc rách và cũng không có núi cao chót vót.

Cát vàng cùng chân trời liên tục giao nhau, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đâu là điểm cuối.

Trần Tầm một tay ôm Đại Hắc Ngưu đạp không đi đến, trong mấy ngày nay một người cũng không thấy, bọn hắn cũng không biết bay đến đâu.

Tuy rằng lượng pháp lực Trần Tầm tiêu hao khá ít, thế nhưng vẫn như cũ dùng hơn trăm linh thạch hạ phẩm khôi phục pháp lực, liếc mắt nhìn vẫn không thấy điểm cuối.

“Cmn, lão Ngưu, với cái tốc độ đạp không này của chúng ta, là có thể vòng quanh nước Càn một vòng đấy!”

Giữa chân trời truyền đến một âm thanh thở hổn hển, hắn đã phóng thích bản thân: "Hôm nay đại bình nguyên Thiên Đoạn lớn như vậy sao?! ”

"Ọ òoo ~!" Đại Hắc Ngưu vô thức thét dài một tiếng, đoạn đường này đã bị Trần Tầm tra tấn đến mức trở thành phản xạ có điều kiện.

Nhưng nó vẫn đặt móng trâu lên trên vai Trần Tâm, ý tứ trong mắt là: Đại ca, vòng quanh nước Càn một vòng có chút khoa trương.

"Lão Ngưu, ngươi muốn hát đúng không? Ha ha..."

"Ọ?! Ọ òoo?? ”

Hốc mắt Đại Hắc Ngưu mở to, vội vàng thét to, ý nó không phải vậy, xong rồi!

Hai mắt Trần Tầm chợt lóe tinh quang, nhìn về phía biển cát rộng lớn kia, cao giọng hát:

“...... Ta rất tin tưởng ~~ người ở sau lưng giúp đỡ ta chính là ngươi ~! ”

"Ọ òoo ~~"

Bầu trời lại vang lên tiếng hát quỷ khóc sói gào cùng với đó là một tiếng trâu gào bất lực, nếu không thuyết được thì nên lựa chọn gia nhập đi.

Tiếp đó, Trần Tầm chơi đến quên cả mình, trong chớp mắt mang theo Đại Hắc Ngưu bay vụt lên cao, bay vào trong một đám mây mù, nhìn chăm chú xuống đại địa mênh mông.

Trong mắt hắn đầy hưng phấn, một ít tiếc nuối trong lòng rốt cuộc cũng có thể thực hiện được.

"Lão Ngưu, không cần dùng pháp thuật, nhảy đi!

"Ọ òoo?!"

“Nhanh, nhảy xuống đi!”

"Ọ òoo??"

Vù!

Vù!

Cuồng phong gào thét, hai bóng người rơi xuống tự do, Đại Hắc Ngưu kinh hãi kêu to đến nước mắt lưng tròng, cái này không giống như từ tiên kiếm ngã xuống...

"Ọ òoo..."Đại Hắc Ngưu trợn mắt một cái, trực tiếp ngất trong không trung.

"Cmn! Lão Ngưu! Lão Ngưu!! Trần Tầm giang hai tay ra, nhìn đường chân trời không ngừng hét lớn, vội vàng đạp không đến đỡ lấy Đại Hắc Ngưu.

"Ọ òooo~" Đại Hắc Ngưu yếu ớt mở mắt ra, nó vẫn có chút sợ độ cao.

“Lại đến!”

"Ọ òoo ~!!"

Dưới ánh hoàng hôn, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không còn ngự kiếm, cứ thế tự do rơi xuống từ trên đám mây.

"Ha ha ha..."

"Ọ òoo Ọ òoo~~!"

Từ dưới đất nhìn lên trời, một thiếu niên dang rộng hai tay, tóc bay lộn xộn theo gió, không ngừng hướng mặt đất hưng phấn rống to. Bên cạnh đó là một con trâu đen banh rộng bốn móng chân ra, như thể đang ôm mặt đất ở trên bầu trời, vừa đau đớn lại vừa vui vẻ.

Cuồng phong liên tiếp xé rách thân thể bọn hắn, cát vàng vẫn cứ bay về phía chân trời, nhưng vẫn không che giấu được niềm khao khát tự do của bọn hắn.