Chương 101: Sự kiện trăm năm của nước Càn

Trên vách đá của một ngọn núi, dưới chân đều là những dãy núi, trông có vẻ mênh mông sâu thẳm, có bốn người với một con Hắc Ngưu đứng ở đây.

"Thật hùng vĩ"

"Ta chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng kỳ quan của trời đất như vậy."

"Thật đẹp, thật rực rỡ, sư huynh, các sư đệ mau nhìn đằng đông kìa, Hắc Ngưu tới đây nhanh lên!"

"Ọ ò."

"Nhưng hình như nó đại diện cho những điềm xấu, Trần sư huynh, Ngưu sư đệ, mọi người nhớ phải cẩn thận đấy."

...

Từng người bọn họ nói, trong mắt lộ ra vẻ mơ màng, kiến thức cực kỳ nông cạn, cũng suy nghĩ không được sâu sắc và nhiều như những tiền bối.

Nhưng ba người còn lại thi thoảng lại nghĩ ra một truyền thuyết đáng sợ về hiện tượng thiên văn này.

"Sợ gì chứ? Trước đây ta và Lão Ngưu còn từng ở trong đại lao, nếu như thật sự có chuyện trời long đất lở xảy ra thì cho dù trốn cũng không thoát được, chi bằng cứ tận hưởng đi."

"Ọ òooo."

Một tay Trần Tầm ôm Đại Hắc Ngưu, không ngừng cười to, một tay còn lại cầm đùi gà, Đại Hắc Ngưu thi thoảng lại cắn một miếng.

"Hả? Trần sư đệ đã từng ngồi tù sao?" Liễu Diên giật mình nói, đây không phải là đãi ngộ dành cho ác nhân sao.

Thạch Tĩnh và Cơ Khôn cũng thừ người ra nhìn Trần Tầm, người sau vừa nhìn liền giống như một người tốt.

"Vậy không đúng, việc bắt đầu khi ta còn nhỏ rèn sắt với Lão Ngưu ở thành Bàn Ninh..."

Trần Tầm bắt đầu khoác lác, Đại Hắc Ngưu khoa tay múa chân xung quanh, nó còn muốn thêm vài câu.

Gió trên núi liên tục rít gào ở bên tai, tiếng xào xạc nổi lên xung quanh, giống như hơi thở sâu của dãy núi mang đến cho người ta một cảm giác thần bí sâu xa.

Lúc này, những ngôi sao băng đang vụt qua trên bầu trời sao đầy tuyệt đẹp và huyền ảo, thật tự do, linh động, Trần Tầm vẫn đang kể: "Sau cùng, là đại lão gia Thanh Thiên đã thả đệ và Lão Ngưu ra ngoài."

"Ọ òoo."

"Ha ha..."

Ba người cùng lúc lắc đầu cười, câu chuyện của Trần Tầm khá khuếch đại nghe xong đã biết là giả.

Liễu Diên còn che miệng cười mỉm, mặt hơi đỏ, Trần Tầm sư đệ và Hắc Ngưu vẫn luôn lạc quan như thế sao.

Bùm.

Bùm.

Thay đổi bất ngờ xuất hiện, một trận chấn động nhẹ từ vũ trụ mênh mông, vô số ngôi sao băng cực lớn dồn dập bắn tới, tỏa ra ánh sáng trắng lấp lánh, trong nháy mắt lưu lại trong mắt mọi người một ánh sáng rực rỡ.

"Này! Lão Ngưu, nhấc ta lên! Nhanh lên!"

"Ọ ò!" Đại Hắc Ngưu đứng dậy nhấc Trần Tầm, Trần Tầm ngồi trên vai Đại Hắc Ngưu, hai tay giữ chặt cặp sừng.

Bọn hắn nhìn mưa sao băng trên bầu trời sao, đứng trên vách đá, trong mắt bọn hắn có rất nhiều mong ước chập chờn, có lẽ những người chết đều ở trên đó…

"Lão Ngưu, mau cầu nguyện đi, chắc chắn sẽ thành hiện thực, đây là chuyện tốt đó!"

"Ọ ò!"

Bọn hắn bỗng nhắm hai mắt lại, mặc sức tận hưởng gió núi, tự lẩm bẩm với chính mình, như thể lòng chứa đầy sự thành kính.

Liễu Diên mỉm cười, khẽ gật đầu với Cơ Khôn, hắn ta cũng đáp lại bằng một nụ cười, bằng hữu Trần Tầm cũng là bằng hữu của hắn ta.

Liễu Diên ngồi trên vách đá, dải lụa bạc bị gió núi thổi vào tay Thạch Tĩnh, hắn ta cẩn thận buộc lại sau lưng Liễu Diên.

Hai người đã nảy sinh từ tình cảm từ lâu, ngồi cùng nhau, cùng nhìn lên bầu trời, khoé miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Một mình Cơ Khôn chắp tay ra sau lưng, đứng ở sau cùng, cảnh tượng sao băng vụt qua không ngừng thoáng qua mắt, nhưng lại mang theo một vẻ nặng nề.

"Trời ạ, xảy ra chuyện rồi, Lão Ngưu, Cơ sư đệ mau nhìn!"

Vốn cảnh tượng đang yên tĩnh đột nhiên bị một giọng nói cắt ngang: "Khi nào thì tổ chức lễ cưới, ta khá thích tham gia lễ cưới, ha ha. . ."

“Ọ ò?" Đại Hắc Ngưu quay lại nhìn Trần Tầm, ánh mắt thắc mắc, hai người này tại sao lại ngồi gần nhau như vậy.

“Này, này, Trần sư đệ, chưa tới mức đó, chưa tới mức đó đâu.”

Liễu Diên hơi đỏ mặt, vội vàng bước vài bước tránh sang một bên, chuyện nam nữ này nhất định phải được sư tôn cho phép.

Liễu Diên im lặng trước những lời của Trần Tầm, nàng cúi đầu xuống, vốn đã rất nhút nhát, ngay cả khi đến Trúc Cơ rồi, tính cách của nàng vẫn không thay đổi.

“Ha ha.” Cơ Khôn cười nhẹ.

"Ồ wow!!!"

"Ọ ò!!!"

Trần Tầm nhìn lên bầu trời đầy sao và hét lớn, Đại Hắc Ngưu cũng gầm lên, vô số ngôi sao băng vụt qua, vừa chân thực, vừa đẹp lại vừa thê mỹ.

Tiếng thét vừa dứt, cả thung lũng vang vọng một tiếng như quỷ khóc sói tru.

"Lại đây nào, Cơ sư huynh, Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ mau thét nào, cơ hội như này về sau sẽ không có nữa đâu, ít nhất phải mấy nghìn năm mới có một lần!”

“Ọ ò!”

Cả Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều khuyên nhủ, đến lúc này rồi còn không chịu giải phóng bản thân với những tham vọng đó, còn phải đợi đến khi nào nữa đây.

Sắc mặt ba người thay đổi, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Trần Tầm, một người tu tiên sao có thể làm những chuyện phàm tục như vậy.

Nào ngờ Trần Tầm không làm nữa, đẩy Đại Hắc Ngưu nhấc từng người lên, ngay cả Liễu Diên cũng không tha.

Trong mắt Đại Hắc Ngưu chỉ có người khác và Trần Tầm, không có sự phân biệt nam nữ.

"Hahaha..."

"Hắc Ngưu!!!

"Ọ ò~~!"

...

Trên vách đá vang vọng từng tiếng hét, tiếng cười man rợ không ăn khớp với tiếng cười to, cuối cùng bọn hắn cũng thoả hiệp.

Bốn người và một con Hắc Ngưu đứng trên vách đá liên tục hét lớn, cả thung lũng văng vẳng từng đợt sóng âm vọng lại.

Chỉ có Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu là lớn giọng nhất, khiến cho các đệ tử ở khắp nơi hoang sợ đến mức suy nghĩ tới một con quái vật nào đó gần đây.

Bọn hắn lại bắt đầu tâm sự ở bên vách đá, chỉ nói về gió trăng không nói cảnh giới tu vi, tất cả mọi người đều kiêng kị chuyện này.

Dị tượng mưa sao băng này đã kéo dài suốt một giờ rồi.

Việc này đã gây ra làn sóng dữ dội cho tất cả các nước, thậm chí còn rơi vào tình cảnh hỗn loạn trong một đoạn thời gian.

Các đệ tử Ngũ Uẩn Tông khắp nơi không ngừng bàn luận về nó, hầu hết bọn họ đều có ý định quay về tu luyện.

Sức mạnh càng tăng lên nhiều thì càng có thể tự bảo vệ được chính mình.

Dãy núi Ngọc Trúc cũng dần được trả lại sự yên tĩnh, không còn ồn ào náo nhiệt như ban nãy.

Các đại phong chủ bước đi trên không trung, vội vàng đến đại điện của tông chủ, nơi đó đèn đã được thắp sáng rực.

Ở trên vách đá nào đó, Trần Tầm và những người khác vẫn chưa rời đi.

"Năm tới chính là sự kiện long trọng của nước Càn được một trăm năm, thành Ngự Hư chắc sẽ rất náo nhiệt."

Ánh mắt Thạch Tĩnh sâu kín nhìn mọi người và nói: "Ta và Liễu sư muội đều đi, không biết hai sư đệ có đi hay không?"

"Ta sẽ đi theo Lý trưởng lão chấp sự của ngoại môn, mệnh lệnh đã chỉ thị rồi." Cơ Khôn nhìn Trần Tầm lạnh lùng nói.

"Sự kiện kéo dài một năm, còn có Thập Đại Tiên Môn tiến hành ba lần hội bán đấu giá, thậm chí có rất nhiều nước khác đến và quan trọng hơn là sư tôn của chúng ta cũng sẽ tới."

Liễu Diên cười nói, đạt được Trúc Cơ kỳ, sư tôn sẽ để chúng ta đi khám phá thế giới: "Nghe nói còn có thiên kiêu của đại Tiên Môn đấu pháp và có một loạt các sự kiện lớn như lễ hội hoa đăng nữa đó.”

Vừa dứt lời, khí thế của Thạch Tĩnh trở nên dữ tợn hơn rất nhiều, đây cũng là một trong những mục đích chuyến đi lần này của hắn ta.

Thiên kiêu đấu pháp của đại Tiên Môn, cảm ngộ trong đấu pháp nhanh hơn nhiều so với bế môn khổ tu.

Đây là đạo lý mà những ai đã từng tham gia thi đấu tông môn đều hiểu.

Tất nhiên, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu là một ngoại lệ.

Trần Tầm nhìn đi nhìn lại mấy người, vẻ mặt hơi bối rối, chắp tay vái và nhẹ giọng hỏi: "Ha ha... Tại sao ta và Lão Ngưu lại chưa từng nghe nói qua nhỉ?"

“Ọ ò?”

Trong mắt Đại Hắc Ngưu toát lên khó hiểu, trên bản đồ nước Càn có nơi này sao?