Chương 26. Bồi Dưỡng Được Nhân Sân
"Mu mu ~~"
Đại Hắc Ngưu cọ cọ Trần Tầm.
Trần Tầm mỉm cười, vỗ vỗ đầu trâu của nó, nói:
"Chúng ta có vạn vật tinh nguyên, thực lực từ từ tăng lên là được, chúng ta lại không cần đi tìm ai báo thù, đừng ảnh hưởng đến thời gian vui vẻ của chúng ta."
Đại Hắc Ngưu gật đầu thật mạnh, quả thật sau khi nó tu luyện 《 Luyện Khí quyết 》 tâm tính có chút táo bạo.
"Lão Ngưu, đừng lẫn lộn đầu đuôi, dù tu tiên đến cảnh giới cao nhất, trường sinh bất tử, nhất niệm thiên địa diệt, đó cũng là phải sống qua ngày."
Trần Tầm sớm đã nhìn ra Đại Hắc Ngưu có chút xốc nổi:
"Quá trình chúng ta trải qua mới là quan trọng nhất, mà không phải cảnh giới chó má kia, cùng lắm thì vận khí không tốt thì ợ ra cái rắm, ai sợ ai chứ."
"Mu mu mu mu!!"
Đại Hắc Ngưu gật đầu như gà mổ thóc, hiểu ra.
"Nói không chừng chúng ta bị đại năng nào đó nhìn không vừa mắt, một tay tiêu diệt, chết cùng một chỗ, kiếp sau còn có thể tiếp tục cùng nhau."
Trần Tần nói thầm, tâm tính của hắn chính là như vậy, ‘người chết trứng hướng lên trời, dù sao trường sinh cũng là miễn phí’.
Đại Hắc Ngưu nghe xong như thể hồ quán đỉnh, vội vàng chạy đến trước mặt Trần Tầm, nói không chừng sau một khắc sẽ có đại năng tới, nó nhất định phải chết cùng Trần Tầm.
"Ha ha ha..."
Trần Tầm cười to, không ngừng đẩy Đại Hắc Ngưu ra, nó lại không ngừng chen lên.
...
Nửa năm sau, một tiếng nổ vang trời ở sơn mạch Ninh Sơn phá vỡ sự yên tĩnh của thành Bàn Ninh, vô số tu tiên giả đứng sừng sững trên bầu trời, ngay cả trong thành cũng có thể nhìn thấy, giống như là UFO vậy.
"Mẹ kiếp, lão Ngưu, ra đây xem người bay."
Trần Tầm vội vàng kêu to, còn bốc một nắm hạt dưa ở trên bàn, xách cái ghế đẩu đi ra.
"Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu nhảy nhót chạy ra, cũng bắt đầu ăn hạt dưa, mắt trâu nhìn lên bầu trời xa xa, quả thật ngưu bức.
Trên đường phố đông đảo bóng người, hàng xóm láng giềng đều xông ra xem tiên nhân, còn có người quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu phù hộ.
Thị lực của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu tốt hơn những bách tính này nhiều, tự mang công năng kính viễn vọng.
"Lão Ngưu, nói thế nào, đây là đánh nhau rồi?"
Trần Tầm ngồi trên băng ghế, thong dong cắn hạt dưa:
"Sao lại đứng chung một chỗ, không bày trận gì đó à."
"Mu?"
Đại Hắc Ngưu cũng không hiểu tình huống gì, nằm rạp trên mặt đất tiếp tục ăn hạt dưa.
Phía chân trời, một mảng hồng quang hiện lên, tiếng nổ kịch liệt vang vọng chân trời, dọa vô số dân chúng phủ phục trên mặt đất, trong miệng không biết lẩm bẩm cái gì.
"Thật trâu bò, ít nhất cũng phải Trúc Cơ kỳ."
Trần Tầm kinh ngạc than thở, hạt dưa này cắn càng ngày càng thơm:
"Lão Ngưu, ngươi nói xem sau này chúng ta có thể bay được không, có phải đã gọi là trâu bò lên trời rồi không."
"Mu mu!"
Đại Hắc Ngưu giận dữ, nó hiện tại đã hiểu được những lời này là có ý gì, Trần Tầm đang trêu chọc nó.
Nó lập tức cướp hạt dưa của Trần Tầm, Trần Tầm lại vội vàng tách miệng trâu của nó ra, cướp hạt dưa lại.
Chiến đấu nơi chân trời xa đột nhiên trở nên kịch liệt, các loại pháp thuật hồng quang không ngừng lấp lánh, thậm chí còn có tu tiên giả rơi xuống, vô cùng đặc sắc.
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu kìm lòng không được vỗ tay, cái này thoải mái hơn xem xiếc ảo thuật nhiều.
"Trời ạ, từng người một đều giống như vũ khí hình người."
Trần Tầm há hốc mồm, đúng là mở mang tầm mắt:
"Võ công của phàm nhân có cao đến đâu thì gặp pháp thuật cũng chỉ là muỗi mà thôi, ai mà chịu nổi chứ."
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu cũng há to miệng phụ họa một câu, quá mức không hợp thói thường.
Vô số dân chúng trong thành đều mang vẻ kính sợ, đây chính là lực lượng của tiên nhân, là độ cao cuối cùng mà phàm nhân không thể với tới.
Đại chiến tiên nhân tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chân trời xuất hiện các loại độn quang, đánh nửa ngày liền dần dần biến mất.
"Nhanh như vậy đã hết rồi sao, còn chưa xem đủ đâu."
"Mu ~~"
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn chưa thỏa mãn, bọn họ có thể xem ít nhất một tháng, cái này còn đặc sắc hơn phim truyền hình nhiều.
"Lão Ngưu, đi làm việc đi."
"Mu!"
Vẫn phải tiếp tục cuộc sống, đấu pháp này lại không liên quan gì tới bọn họ, chẳng qua Trần Tầm bắt đầu ảo tưởng, về sau nếu tiến vào tu tiên giới, mỗi ngày xem người khác đấu pháp cũng là tương đối không tệ.
Trong hậu viện, Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu mở to hai mắt, nhìn vào sơn mạch kia kia, vô số đêm bị rút sạch tinh nguyên, ở hôm nay lại tính là cái gì.
"Lão Ngưu, phát tài rồi."
Trần Tầm nhìn chằm chằm, củ sâm núi này đã được hắn và Đại Hắc Ngưu dùng lục dịch bồi dưỡng toàn lực:
"Đây chính là vàng đấy."
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu kích động, nó còn chưa từng thấy vàng đâu.
"Lấy cái tuổi này của nhân sấm, tuyệt đối là vật mà vô số nhà giàu trong thành tranh đua, tồn tại có thể giữ mệnh."
Trần Tầm nuốt nước miếng một cái, phần lớn sách dược liệu đều có ghi chép, có thể nói là thần vật của nhân gian:
"Lão Ngưu, bán không?"
"Mu? Ọ ò."
Đại Hắc Ngưu do dự một chút rồi lại lắc đầu, bọn họ không thiếu tiền tài, đã đủ tiêu xài hàng ngày rồi, đây chính là bảo bối của bọn họ.
"Được, vậy thì giữ lại, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Trần Tầm gật đầu, cũng cảm thấy bán đi thì đáng tiếc, có lỗi với tinh nguyên của vô số ngày đêm.