Chương 24: Về Gặp Ninh Sư

Chương 24. Về Gặp Ninh Sư

Đại Hắc Ngưu đang muốn tiến lên hỗ trợ, Vạn sư muội từ phía sau lao ra, một kiếm bổ tới, chẳng qua Đại Hắc Ngưu không ngừng chạy trốn, vẫn không thương tổn đến một tấc da của nó.

"Hay cho con súc sinh nhà ngươi."

Đồng tử Vạn sư muội khẽ mở, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy con trâu đen linh hoạt như thế, kiếm quang trong tay không ngừng, đuổi theo Đại Hắc Ngưu đến mức chạy khắp nơi.

Tô sư huynh nhíu mày, dã nhân này lực lớn, Điền sư đệ có thể không kiên trì được bao lâu, hắn hét lớn một tiếng:

"Điền sư đệ, ta tới giúp ngươi."

"Tô sư huynh, mau tới chém giết kẻ này."

Trong mắt nam tử mặt sẹo hiện lên vẻ khẩn trương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Hiện tại, trong tay gã tràn đầy máu tươi, , mỗi một lần va chạm với Khai Sơn phủ, thân thể gã đều chấn động.

Tô sư huynh bay lên không, toàn thân dã nhân đều là sơ hở, hắn vung trường kiếm, mang theo sát khí sắc bén hung hăng chém xuống từ mặt bên Trần Tầm.

"Cuối cùng cũng đến rồi sao."

Khóe miệng Trần Tầm hơi nhếch lên, tay trái từ bên hông trong nháy mắt lấy ra một thanh Khai Sơn Phủ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ngăn lại đạo đánh lén này.

Đinh linh

Tiếng va chạm chói tai vang lên, Tô sư huynh cả kinh, lại là dùng hai búa, dưới chân Trần Tầm đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

"Điền sư đệ, cẩn thận!"

!

Tô sư huynh hoảng sợ, dã nhân này vừa rồi vậy mà không xuất toàn lực.

Nhưng lúc này nhắc nhở đã muộn, hai đạo phủ quang hiện lên, nam nhân mặt sẹo có máu tươi vẩy ra, đầu phóng lên tận trời, thân thể "bịch" một cái, ngã xuống đất.

Mà đạo tàn ảnh kia còn chưa dừng lại, Tô sư huynh kinh hãi trợn mắt há hốc mồm, con mắt không ngừng đảo quanh, gắt gao nắm trường kiếm trong tay.

Oanh!

Trần Tầm bước chân mạnh mẽ nhảy lên, hai lưỡi búa nặng nề bổ xuống, Tô sư huynh phản ứng cực nhanh, rút kiếm muốn ngăn trở thế công này, nhưng mà hắn đánh giá thấp lực lượng tuyệt đối.

"A!!!"

Tô sư huynh phát ra tiếng gào thét, kiếm của hắn đang nứt ra, thân thể của hắn đang không ngừng vang lên tiếng gãy xương.

Kiếm của hắn bị chém đứt, hai búa bổ vào trong cơ thể Tô sư huynh với thế công không giảm, lượng lớn máu tươi đỏ bừng tràn ra.

"Ngươi..."

Trong mắt Tô sư huynh mang theo oán hận, hắn không tin mình cứ như vậy mà chết.

"Ta còn không biết khinh công, nếu như để ngươi chạy, vậy thì đáng tiếc."

Trần Tầm hừ lạnh nói, hai lưỡi búa chậm rãi rút ra khỏi thân thể hắn:

"Khi các ngươi động sát tâm thì đã định trước kết cục, bằng không ta cũng sẽ không nói nhảm với các ngươi."

Tô sư huynh ngã xuống xụi lơ, trong mắt vẫn mang theo vẻ không dám tin.

Chỗ Vạn sư muội cũng vang lên tiếng kêu sợ hãi, Đại Hắc Ngưu trông thấy Trần Tầm động thủ, nó cũng động thủ, một vó liền đá nàng tàn phế, Hắc Ngưu va chạm vừa ra, trực tiếp chết người.

"Lão Ngưu, làm việc."

"Mu!"

Một người một trâu tương đối phẫn nộ, đốt xác diệt tích, tro cốt tung bay, bố trí hiện trường gây án, cao thủ tra án đến đây cũng phải nói một câu nơi đây không có chuyện gì phát sinh.

Hai đạo thân ảnh dần dần biến mất, bất quá mặt mày bọn hắn đều là khó chịu, đây là chuyện gì, không hiểu thấu.

Nhưng cũng coi như dạy cho Trần Tầm một bài học, lòng người hiểm ác. Bọn họ thay quần áo chuẩn bị xuống núi hỏi thăm, dù sao bọn họ quả thật không làm chuyện gì xấu.

Ngày kế tiếp, Trần Tầm đeo giỏ trúc, rửa sạch sẽ Đại Hắc Ngưu và thân thể, cõng dược liệu bọn hắn bồi dưỡng bắt đầu xuống núi, trong mắt cả người lẫn vật đều vô hại.

Dưới núi, không chỉ có bách tính còn có quan binh và một số người trong giang hồ, đều ngẩng đầu ưỡn ngực, trong miệng còn không ngừng nói làm sao vây quét dã nhân.

"Đại ca, trên núi phát sinh chuyện gì vậy, hưng sư động chúng như vậy."

Trần Tầm dắt Đại Hắc Ngưu đi tới, ánh mắt của những người xung quanh chỉ nhìn hắn ta rồi nhìn sang chỗ khác, thì ra chỉ là một đứa trẻ chăn trâu mà thôi.

"Tiểu huynh đệ, ngươi còn không biết sao? Sơn mạch có Dã Nhân rồi."

Một vị nam tử trung niên gào to nói:

"Nghe nói giết người còn ăn xương đấy, tuyệt đối đừng lên núi."

"Hả?"

Trần Tầm kinh hãi, đây không phải nói mình chứ, trừ hôm qua, hắn ở trong núi mấy năm không giết người.

"Ha ha, cho nên mạng nhỏ quan trọng hơn, sơn mạch lớn như thế, muốn tìm được dã nhân cũng không dễ."

Nam tử trung niên nhìn vẻ mặt giật mình của Trần Tầm, tựa hồ tương đối hưởng thụ, nói nhiều hai câu.

"Cám ơn đại ca, vậy ta sẽ không đi sơn mạch."

Trần Tầm chắp tay, dắt Đại Hắc Ngưu đi vào trong thành, trong mắt hắn càng ngày càng cảm thấy không hợp thói thường, giống như bắt được cái gì, lại không nói ra được.

Hắn luôn cảm giác, rõ ràng là một chuyện nhỏ, không hiểu sao bị một ít người phóng đại.

"Lão Ngưu, quên đi, đừng đi dính dáng tới những thị phi này."

Trần Tầm vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, tiêu sái nói:

"Nói không chừng là chuyện do đại nhân vật nào đó sắp xếp. "

"Mu?"

Đại Hắc Ngưu nghe không hiểu, nhưng đã không còn quan trọng nữa, dù sao bọn họ cũng đã chạy mất rồi.

Trần Tầm trở lại trong thành, đi Ninh gia nhìn một chút, tất cả đều ổn, Ninh Tư tóc bạc đi rất nhiều, Trần Tầm còn lấy ra mấy phần dược liệu trân quý đưa ra.

Ninh Tư không ngừng cảm thán, nói thu đồ đệ tốt, chính là tâm địa quá mức thiện lương, sợ hắn về sau chịu thiệt, lôi kéo Trần Tầm nói chuyện cả đêm.