Chương 199: Như Đưa Tiễn Chính Mình

Chương 199. Như Đưa Tiễn Chính Mình

Chuyện cũ như khói, chấn động rơi xuống một mảnh phong trần, trong lúc lơ đãng, lại là một năm đi qua.

Đại hội trăm năm của Càn quốc còn có một tháng nữa mới chính thức bắt đầu, toàn bộ Ngự Hư thành biển người mãnh liệt, ngoài thành không ngừng có phi thuyền lướt qua, thuyền lớn ngang trời, các loại phi hành linh thú phá không mà đến.

Vô số đệ tử tông môn dưới sự dẫn dắt của trưởng bối đã đi vào trong thành, kín người hết chỗ, không ít thiên kiêu khu trung tâm thành đã bắt đầu đấu văn.

Năm nay, Hàm Nguyệt Lâu cũng tung ra tin tức nặng ký, Nhậm Vi tiên tử chính thức xuất quan, là người đầu tiên của Hàm Nguyệt Lâu, Thiên linh căn!

Ngắn ngủi không đến hai trăm năm, trùng kích đến Kim Đan kỳ, tương lai không thể đo lường, nếu như không nửa đường chết yểu, mấy trăm năm sau Hàm Nguyệt Lâu có thể có một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ thực lực ngập trời.

Trên phố nghe đồn, nữ tử này có khí chất mỹ mạo càng là tuyệt đỉnh vô song, khiến cho trái tim trốn ra khỏi hồng trần của vô số nam tu sĩ kia lại trốn trở về...

Một hòn đá làm ngàn tầng sóng triều nổi lên, Càn quốc ngoại trừ Tử Vân tông ra, các thiên kiêu của các đại tiên môn đều được sư tôn trọng của mình giao nhiêm vụ, nếu như bắt được cô nàng này làm vợ, bớt phấn đấu mấy trăm năm!

Tử Vân tông tự nhiên cũng không cam lòng yếu thế, Mộc Tinh tiên tử tuyên bố xuất quan, cũng là người có Thiên Linh căn đệ nhất đương đại của Tử Vân tông.

Trên hội hoa, đó chắc chắn là một phen tranh nhau khoe sắc, thậm chí vô số tu sĩ chú ý đến nó vượt qua cả đấu pháp thiên kiêu!

Nhưng mà đệ nhất nhân đương đại của chín đại Tiên Môn còn lại căn bản khinh thường, trực tiếp chuẩn bị lôi đài ở khu trung tâm thành, dáng người bọn họ phiêu dật, trong mắt mang theo khí thế tuyệt cường.

Không Vĩnh Nguyên, đệ nhất nhân đương đại của Thanh Dương môn, càng là thả ra lời hung ác: Hy vọng thiên kiêu các quốc gia có thể khiến ta sinh ra một chút hứng thú...

Vô số nữ tu sĩ vì đó luân hãm, nam nhân vĩ ngạn như vậy, có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất để làm đạo lữ.

Nhưng so với ngoại giới hỗn loạn, có hai bóng người đi ngược lại vô số người

Mặt trời chiều ngả về tây, thấm vào hơi lạnh, tựa như cho người nào đó một chút bi thương cuối cùng không thể viết lại kết cục.

Bọn họ đang đẩy một cái quan tài bằng gỗ, trong mắt bình tĩnh đi ra ngoài thành, vô số tu sĩ mang theo ánh mắt kinh ngạc, nhìn một người một linh thú này nhiều hơn một chút.

Lê Miếu ra đi, cuối cùng không chống đỡ được đến đêm trước thịnh hội, ngã xuống trên giường gian nhà nhỏ cũ nát.

Lúc Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đi ngang qua thành Bắc, đang định đến thăm Lê Miếu, nhưng hắn đã chết ba ngày, đồ đạc trên người đều đã bị vơ vét sạch sẽ, chỉ còn lại bộ áo trắng ố vàng vẫn còn mặc trên người.

Hắn chết như thế nào, tu sĩ Luyện Khí kỳ chung quanh nói khác nhau, có người nói là chết già, có người nói là bị người ta lừa gạt không ít linh thạch nên tức chết.

Lê Miếu không có bằng hữu gì, mỗi ngày đều sống hèn mọn, chỉ muốn đợi đến khi thịnh hội trăm năm sẽ đi mua một viên Trúc Cơ đan, sau đó mua một tòa động phủ.

Nhưng hiển nhiên, hắn biết mình thời gian không nhiều, cũng có thể là do linh thạch không đủ để mua Trúc Cơ Đan, mới năm lần bảy lượt đi Tu Tâm Các cầu tình.

Trần Tầm cũng biết tình huống thân thể của hắn, tương phùng tức là duyên, vẫn là chuẩn bị cho hắn một lọ đan dược điều dưỡng, ít nhất để hắn có thể chống đỡ đến khi thịnh hội kết thúc, không cần lưu lại nhiều tiếc nuối như vậy.

Nhưng thế sự vô thường, cho dù là đại tu sĩ Kim Đan, cũng không cách nào dự đoán được vận mệnh của tiểu nhân vật, bọn họ vẫn là đến chậm một bước.

Cành cây khô ngoài cửa Lê Miếu đã bị không ít người giẫm gãy, bị gió lạnh thổi tứ tán, xem ra đã không ít người tới...

Ngoài thành, vẫn huyên náo, trời chiều, vẫn ngả về tây, vô số tu sĩ kết bạn đồng hành, tiếng cười không ngừng.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu chôn quan tài ở trong đại bình nguyên Thiên Đoạn, chôn ở bên ngoài Càn quốc, cảnh tượng bốn phía hoang vu, khiến cho người ta bước đi khó khăn, có lẽ như vậy sẽ không có người nào có thể quấy rầy hắn an nghỉ nữa.

Trần Tầm không lập bia, không làm pháp sự, mà thổi kèn lên. Đại Hắc Ngưu thì ở một bên lắc chuông, nơi hoang vu giống như là chốn về cuối cùng của người không cam lòng bình thường.

Trần Tầm giống như đang mai táng Lê Miếu, lại giống như đang mai táng chính mình, bọn họ chung quy là bình thường.

Trong mắt bọn họ không có thương hại, không có tiếc hận, giống như tâm tình gì cũng đều biến mất, chỉ là cùng nhau ngồi ở trước mộ phần, im lặng không nói.

"Đạo hữu, đi đường bình an, tiễn không xa."

"Mu ~ "

Cát vàng đầy trời phủ lên thân ảnh của bọn hắn, trong một mảnh mênh mông xám xịt, thân thể của bọn hắn cũng hóa thành từng chấm nhỏ, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Một năm này, điểm trường sinh của bọn họ cũng tiếp tục tăng thêm vào phòng ngự.