Chương 194: Đấu Giá Hội 2

Chương 194. Đấu Giá Hội 2

"Thất Bảo Tinh, Kim Du Huyền Thiết, ta ngất! Ba bình hạ phẩm Chân Nguyên Đan."

Đồng tử Trần Tầm co rụt lại, loại vật này đều lấy ra bán đấu giá sao:

"Lão Ngưu, đoán chừng là ban tổ chức lấy ra."

"Mu mu ~"

Thần sắc Đại Hắc Ngưu nghiêm túc, mắt trâu đã hoàn toàn không dời đi được.

"Nguyên Thần Tham, quả nhiên có."

"Mu ~ "

Trong lòng bọn họ thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy nó trên danh sách đấu giá, nhưng bọn họ căn bản không quá để ý nơi này có hay không, tuổi thọ kéo dài, kiểu gì cũng sẽ gặp phải.

Mà bọn họ để ý chính là tin tức của hai trăm linh thạch kia, nếu như cho không, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đoán chừng sẽ rầu rĩ không vui ít nhất hai ngày.

Xung quanh đã có càng ngày càng nhiều tu sĩ ngồi vào vị trí, chỗ ngồi của tu sĩ Kim Đan cách nhau có chút xa, có người quen biết cũng sẽ lên tiếng chào hỏi lẫn nhau.

Nhưng từ áo bào đến xem, có mấy vị tu sĩ Kim Đan cũng không phải người Càn quốc.

Bọn họ cũng chú ý tới Trần Tầm, ánh mắt hơi liếc qua, vẻ mặt thâm trầm, tâm sâu như biển.

Kim Đan đại tu sĩ cũng không dám tùy ý dùng thần thức thăm dò lẫn nhau, đó là hành động tương đối mạo phạm.

Nếu đụng phải loại người như Trần Tầm, nhắm chừng trực tiếp lật bàn, nhấc lên ba cây búa Khai Sơn liền đến giảng đạo lý với ngươi, không nể mặt đại tu sĩ Kim Đan như ta sao?!

Mà khóe miệng Trần Tầm hơi mỉm cười, mắt nhìn thẳng, trên bàn trà thơm một ngụm không uống, chỉ cầm lấy chén nước của mình uống hai ngụm, vừa nhìn đã biết là người tương đối hiền lành.

Đại Hắc Ngưu cũng chỉ sững sờ nhìn lên đài cao, không cho những người khác có bất kỳ cơ hội trao đổi ánh mắt nào.

Người vừa đến, trên đài cao cũng xuất hiện một vị trung niên Trúc cơ hậu kỳ, trên khuôn mặt tròn trĩnh, dưới hàng lông mày rậm chớp động đôi mắt tinh minh, thâm trầm.

Xung quanh hắn còn có một đám nữ hầu trang điểm xinh đẹp, trong tay bưng đủ loại bảo vật, nhưng đều bị vật che đậy thần thức che giấu.

Toàn bộ tràng diện lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người ngừng nói chuyện với nhau, ánh mắt nhìn về phía đài cao, trong lòng có chút lửa nóng.

Trần Tầm lại bình tĩnh uống một ngụm trà dưỡng sinh, trong mắt không hề bận tâm, trong lòng hắn rất tự tin, mười mấy vạn linh thạch hạ phẩm còn không bắt được các ngươi?

Đại Hắc Ngưu cũng yên lặng phun ra một hơi thở, mắt trâu nhìn chằm chằm vào đài cao, đoán chừng các vị đang ngồi đây đều là đệ đệ.

"Hoan nghênh chư vị đạo hữu, tiền bối đã tham gia hội đấu giá lần này."

Nam tử trung niên đứng trên đài cao chắp tay:

"Hiện tại đấu giá chính thức bắt đầu, vật phẩm đấu giá mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm trăm linh thạch hạ phẩm, mong rằng chư vị đạo hữu lượng sức mà đi."

Vừa dứt lời, một thị nữ tiến lên, trong tay nam tử trung niên bắn ra một đạo pháp lực, bảo vật hiện ra thân hình.

"Thứ nhất, pháp khí Huyền giai hạ phẩm, Sơn Linh Kiếm, thổ thuộc tính, phù hợp đạo hữu nào thổ linh căn, hơn nữa cứng rắn vô cùng, hơn một bậc so với vật cùng giai."

Nam tử trung niên trầm ổn, nói chuyện không nhanh không chậm:

"Giá khởi điểm là 2000 linh thạch hạ phẩm."

" 2500 linh thạch."

"3000."

...

Các tu sĩ Trúc Cơ phía sau bắt đầu hô giá. Một cuộc chiến tranh không khói lửa cứ vậy bắt đầu. Pháp khí loại này có thể truyền thừa, dù đắt chút cũng phải mua.

Ánh mắt của những tu sĩ Trúc Cơ này đầy càn rỡ, ai kêu giá ở nơi đó cũng đều phải nhìn nhiều một chút, giống như đang cảnh cáo. Đây cũng là một lỗ thủng lớn của hội đấu giá bình thường, cũng vì vậy bán không được giá cao nhất.

Bởi vì đại bộ phận tu sĩ đều sẽ lựa chọn lưu thủ, tránh lúc ra khỏi thành bị trả thù.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu âm thầm tặc lưỡi, ngồi thẳng người, khởi đầu khởi động trận đấu này mà lại ác như vậy sao... Nhưng mà đoán chừng món tiếp theo sẽ không ác như vậy.

Sơn Linh kiếm cuối cùng bị một vị tu sĩ Trúc Cơ hao tốn năm ngàn linh thạch hạ phẩm mua được, một vị thị nữ cũng từ một bên đi tới, thu lấy linh thạch, sau khi đấu giá hội kết thúc trực tiếp lấy hàng, cũng có thể lấy đi rời đi.

"Cái tiếp theo, bát bảo xích kim, hai cân hai lượng, chắc hẳn chư vị đạo hữu cũng biết vật này nhất định phải sinh ra ở nơi có thuộc tính Kim tương đối nồng đậm, chính là thiên tài địa bảo chân chính."

"Nếu như lúc luyện khí thêm vào còn có thể gia tăng độ phù hợp giữa pháp lực và pháp khí trong cơ thể, khiến uy lực của pháp khí tăng lên nhiều."

"Giá khởi điểm là 3000 linh thạch hạ phẩm."

Nam tử trung niên nhìn quanh hội trường, đặt Bát Bảo Xích Kim ở trên bàn, kim quang lóng lánh, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

"Mu..."

Đại Hắc Ngưu có chút kích động nhìn về phía Trần Tầm.

"3500 linh thạch!"

Trần Tầm tăng pháp lực lên giọng nói, quyết đoán mở miệng, mặc dù không cần lắm nhưng vẫn muốn có chút cảm giác tham gia cạnh tranh.

Hắn vừa mở miệng, đám tu sĩ Trúc Cơ phía sau lập tức hoảng hốt, trắng trợn cướp đồ với tiền bối, có vẻ như không hiểu chuyện.

"Năm nghìn Linh Thạch."

Một vị nữ tử Kim Đan kỳ nhàn nhạt mở miệng, còn nhìn Trần Tầm một chút, nàng lộ ra mỉm cười, tựa vào trên ghế, không tranh đoạt nữa.

Đại Hắc Ngưu hự hự phun ra một hơi, Kim Đan sơ kỳ, còn giả bộ đại tỷ cái gì.

Trần Tầm cười ha ha, vỗ vỗ Đại Hắc Ngưu, trong mắt không thèm để ý chút nào.

Đấu giá hội vẫn còn tiếp tục tiến hành, các loại bảo vật lần lượt lên đài, thậm chí còn có thứ bán ra giá hơn vạn linh thạch hạ phẩm.

Ba bình Chân Nguyên đan cũng bị một vị tu sĩ Kim Đan nào đó bỏ vào trong túi, trong mắt tương đối hài lòng, tựa hồ chuyến đi này không tệ.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu cũng xem náo nhiệt, uống chút trà dưỡng sinh, những người kia tranh đến mặt đỏ tới mang tai, ánh mắt âm thứu bay tứ phía, nói không chừng phải ở ngoài thành hảo hảo giao lưu tâm đắc tu luyện một phen.

Rốt cuộc, sau một vòng đấu giá, vật bọn họ mong đợi trong lòng đã đến.

"Nguyên Thần tham 500 năm, nhưng ngoại trừ thập đại Tiên Môn Càn Quốc, ngoại giới gần như diệt sạch, có được vật này tương đối không dễ."

Đôi mắt nam tử trung niên bình tĩnh cả buổi cũng hiện lên một tia nóng bỏng, "Đạo hữu đưa vật này tới cũng có ý khác, muốn dùng linh dược ngàn năm trao đổi."

Nguyên Thần Tham được đặt ở trong hộp thuốc, lẳng lặng nằm ở trên đài cao, bề ngoài của nó tương đối bóng loáng, hình dáng như hình trụ, thân thể nhỏ nhắn lung linh, nhưng ánh sáng có chút ảm đạm, rõ ràng dược tính không được tốt.

Lời này vừa nói ra, hội trường vang lên từng trận tiếng nói thầm, linh thạch dễ có, linh dược ngàn năm khó cầu.

Linh dược này một khi hơn ngàn năm, dược tính so với với 999 năm tựa hồ đều là hai giống loài, khác biệt quá lớn.

Mấy vị tu sĩ Kim Đan nghe xong sắc mặt cũng khẽ biến, bọn họ cũng là muốn đến tranh đoạt vật này, nhưng nếu dùng linh dược ngàn năm để trao đổi vật ấy rõ ràng có chút không thích hợp.

Toàn bộ hội trường cũng lâm vào bầu không khí lúng túng, không ai mở miệng, giống như đều đang so đo được mất.