Chương 188. Lần Đầu Mua Bất Động Sản 2
Thần thức Trần Tầm thăm dò vào trong đó, lại gọi Đại Hắc Ngưu cũng đưa thần thức vào dò xét.
"Hiện tại động phủ Hoàng giai còn lại một ít vị trí hẻo lánh, linh khí không nồng đậm như động phủ khác, nhưng trong động phủ lại có đầy đủ mọi thứ."
Nam tử trẻ tuổi nói chuyện bình thản, không có bất kỳ ý lừa người nào:
" Nếu đạo hữu không hài lòng, cũng có thể mua nhà ở dưới núi, chờ có động phủ mới trở lại."
Lời này, trong lòng Trần Tầm cảm thấy thoải mái, cho dù không muốn mua cũng muốn mua.
Đại Hắc Ngưu trực tiếp bò ò ò nói lời cảm tạ, trong lòng rất cảm động, loại thái độ đối đãi như này thật không phải là gia tộc tán tu nào có thể so sánh được.
Nam tử trẻ tuổi mỉm cười với Đại Hắc Ngưu, trong mắt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ.
"Đạo hữu, danh sách động phủ Hoàng giai số 3587, bao nhiêu linh thạch."
Trần Tầm khách khí hỏi một câu.
"Hai nghìn linh thạch hạ phẩm, có thể sử dụng 200 năm, nhưng không thể tùy ý mang "người ngoài" tiến vào."
Nam tử trẻ tuổi nhìn nghi hoặc trong mắt Trần Tầm, lại giải thích:
"Thẩm Tiên Sơn có Tụ Linh Trận Pháp ở bên trong, nếu là quá nhiều người, có thể sẽ xảy ra một ít hỗn loạn."
Trần Tầm hiểu rõ, người này đang ám chỉ, ngụ ý là, không nên mang theo một đám người đến dùng chùa Tụ Linh Trận Pháp...
"Được, đạo hữu, vậy thì tòa động phủ này."
Trần Tầm cắn răng một cái mua một động phủ!
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu vô thức kêu một tiếng kích động, bọn họ cho tới bây giờ còn chưa mua qua bất động sản đâu!
Dưới ánh mắt hơi kinh ngạc của nam tử trẻ tuổi, Trần Tầm lấy ra năm cái túi trữ vật từ trên người mình, Đại Hắc Ngưu cũng lấy ra từ trên người mình năm cái.
Từng khối linh thạch hình lục lăng nhỏ từ túi trữ vật bay ra, dần dần chồng chất trên mặt đất.
Nam tử trẻ tuổi dùng thần thức tìm tòi, không nhiều một khối, không ít một khối, đều là linh thạch hạ phẩm hoàn chỉnh không tổn hao gì, nhẫn trữ vật trên tay hắn trong nháy mắt thu lấy linh thạch trên mặt đất.
Lần này lại đến phiên Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu kinh ngạc, lại là nhẫn trữ vật trong truyền thuyết!
Nhưng vừa nhìn đã biết là của công, chắc không phải của hắn.
Nam tử trẻ tuổi lấy ra một khối lệnh bài cấm chế từ trong nhẫn trữ vật, bàn tay hắn giao kích, pháp lực bản thân không ngừng quanh quẩn, còn có một đạo pháp lực nháy mắt chui vào ngọc giản.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Trần Tầm, đặt lệnh bài lên bàn:
"Đạo hữu xin nhận lấy, đây là lệnh bài tiến vào Thấm Tiên Sơn và động phủ của ngài."
"Nhưng hai trăm năm sau, đạo hữu không giao nộp linh thạch nữa, lệnh bài sẽ trở thành phế thải, chúng ta cũng sẽ phái người thu hồi động phủ."
"Đa tạ, đa tạ."
Trần Tầm cầm lấy lệnh bài, còn đưa cho Đại Hắc Ngưu nhìn hồi lâu:
"Vậy chúng ta cũng không quấy rầy nhiều."
Bọn họ đang muốn đứng dậy, lại đột nhiên bị gọi lại.
"Đạo hữu khoan đã, để ta nói thêm một câu."
"Mời nói."
"Nếu đạo hữu giao nộp linh thạch ngàn năm cũng được, cho dù người không ở đây, chúng ta cũng không thu hồi, cũng có thể cho hậu nhân sử dụng."
Nam tử trẻ tuổi vẫn ngồi dưới đất, khóe miệng lộ ra mỉm cười:
"Đây cũng là thành ý của Ngự Hư thành đối với chư vị đạo hữu."
Bởi vì nhiều năm trước từng phát sinh một đại sự, Nguyên Anh lão tổ nước khác che giấu tu vi ở động phủ Hoàng giai âm thầm dưỡng thương, hắn nhìn trúng sự yên ổn cùng thực lực sau lưng của Ngự Hư thành.
Hắn quyết đoán giao nộp linh thạch ngàn năm, không muốn bị người quấy rầy.
Nào biết người nơi này sau bốn trăm năm lại tịch thu lại, còn bán...
Cái này không xấu hổ sao, tu sĩ Nguyên Anh sau khi biết được tức giận ngập trời, người của thập đại Tiên Môn tự mình tới cửa bồi tội, mới bỏ qua chuyện này, tu tiên giới cũng không chỉ là chém chém giết giết.
Quy củ này của Thấm Tiên Sơn cũng do người này định ra.
Mặc dù hắn vừa nhìn Trần Tầm và con linh thú Hắc Ngưu kia cũng không phải là lão quái vật ẩn tàng gì, nhưng mà chức trách vẫn là phải nói một câu.
Về phần sau này sẽ phát sinh cái gì, hắn cũng không quản được, 50 năm sau cũng phải về tông môn báo cáo công tác.
Trần Tầm nghe xong không tự giác giơ ngón tay cái lên:
"Không hổ là Ngự Hư thành, đa tạ đạo hữu đã báo cho."
"Mu!"
Đại Hắc Ngưu cũng rất lễ phép đáp lại một câu.
"Đạo hữu đi thong thả, nếu có vấn đề gì có thể tới Tu Tâm các tìm ta."
"Được!"
Trần Tầm trịnh trọng chắp tay, sau đó cùng Đại Hắc Ngưu rời đi.
Nam tử trẻ tuổi khẽ thở dài, trong lúc vô tình, hắn đã đi tới bên cửa sổ, cách cương phong kinh trúc, trong mắt hắn nhiễm lên một chút u buồn.
Có lẽ sau lưng vẻ ngoài nho nhã, cũng có rất nhiều chuyện xưa không muốn người biết.
Sau khi Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu ra khỏi Tu Tâm Các, vội vàng chạy đi xuyên qua đại trận hộ sơn.
Thấm Tiên Sơn tương đối lớn, núi non chập trùng, rừng sâu u tĩnh, linh khí nồng đậm hơn rất nhiều so với trong thành, các động phủ ở giữa cách nhau khá xa, chung quanh còn kèm theo một bộ trận pháp ẩn nấp phòng ngự.