Chương 185: Bắt Đầu Kiếm Tiền

Chương 185. Bắt Đầu Kiếm Tiền

"Tiền bối, tuyệt đối không được, đã nói chỉ lấy ba khối! Ngài cho ta thêm hai khối là được."

Lê Miếu cả kinh, lui về phía sau một bước chắp tay:

"Vãn bối cũng không làm gì nhiều."

"Đạo hữu không nể mặt ta sao?"

Hai mắt Trần Tầm ngưng lại, thần sắc đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt.

"A?"

Lê Miếu ngây người, mồ hôi lạnh trên trán lại nhiều hơn một chút:

"Được, được tạ tiền bối, đa tạ tiền bối!"

Lê Miếu chắp tay, không ngừng xoay người cúi đầu, chậm chạp không tiếp nhận.

Trần Tầm dùng một đạo pháp lực phóng ra, đặt đồ vật vào trên tay hắn, mang theo Đại Hắc Ngưu quay đầu rời đi.

Lê Miếu nhìn thoáng qua bóng lưng Trần Tầm, lại trịnh trọng chắp tay, lập tức xoay người chạy đi.

Dưới ánh trời chiều, trong mắt Lê Miếu mang theo vui mừng.

Nếu mỗi ngày đều có thể ổn định kiếm được 3 viên linh thạch hạ phẩm, một tháng có thể kiếm được 90 viên, một năm chính là 1080 viên linh thạch hạ phẩm!

Hắn càng nghĩ càng kích động, bước chân cũng càng lúc càng nhanh, thân ảnh dần dần biến mất ở Đông Thành.

Nơi xa dưới Thấm Tiên Sơn.

Trần Tầm mỉm cười, giống như nhớ ra cái gì đó, hắn nhìn về phía Đại Hắc Ngưu:

"Lão Ngưu, còn nhớ rõ vị "Bàn đại ca" của Cửu Tinh cốc lúc trước không?"

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu gật đầu thật mạnh, đương nhiên nhớ rõ.

Mặc dù bọn họ đã gặp qua vô số người, nhưng loại người này luôn khiến người ta khắc sâu ấn tượng.

"Lúc trước còn cảm thấy bàn đại ca kia có chút thiếu ý trí, hiện tại xem xét, không phải là chúng ta thiếu ý trí sao?"

Trần Tầm cười ha ha, trong lòng không hiểu sao lại có một dòng nước ấm chảy qua, nếu có cơ hội, hắn còn rất muốn gặp bàn đại ca kia, ăn cơm tán gẫu một lát là được.

"Mu mu ~"

Đại Hắc Ngưu cũng cọ cọ Trần Tầm, trong mắt mang theo vẻ cao hứng.

"Lão Ngưu, ngươi có nhớ đường từ Nam Thành đến Đông Thành không?"

Trần Tầm trêu ghẹo:

"Sau khi đột phá tinh lực của chúng ta sẽ tăng lên nhiều, không cần phải nghỉ ngơi mỗi ngày."

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu tức giận đẩy Trần Tầm một cái, nó biết đường, còn chưa sợ ai bao giờ.

"Lão Ngưu, đi, đoạn đường này ta nhìn trúng mấy cửa hàng đan dược, bán linh dược chúng ta bồi dưỡng nửa năm qua đi."

Trần Tầm bắt đầu truyền âm:

"Dù sao đều là trăm năm, giá trị không bao nhiêu linh thạch, nhưng mà phải tốn một ít thời gian tách ra bán, không thể khinh thường."

Khóe miệng Đại Hắc Ngưu hơi nhếch lên, cho ta một ánh mắt ta hiểu.

Một người một trâu cũng dần dần biến mất ở nơi ồn ào này, một lúc lâu sau, bọn họ tiến vào một cửa hàng đan dược làm ăn phát đạt, ngay cả Đại Hắc Ngưu cũng là đứng thẳng để đi vào.

Nhưng người ở đây lại không có chút kỳ quái nào, có thể mở tiệm ở trong Ngự Khư thành, ai mà không phải là người có kiến thức rộng rãi.

Mấy vị tiểu nhị Luyện Khí kỳ trông thấy là Trúc Cơ tiền bối, cũng không dám tiến lên chào hỏi, bọn họ còn chưa có tư cách.

"Đạo hữu muốn mua vật gì, có thể lên lầu hai nói chuyện."

Lúc này, một vị lão giả áo trắng Trúc Cơ tiền kỳ đi tới, vẻ mặt ý cười:

"Tầng một chỉ có chút đan dược Luyện Khí kỳ, đoán chừng không lọt vào pháp nhãn của đạo hữu."

"Đạo hữu, mời."

Trần Tầm trịnh trọng gật đầu, giống như tràn ngập tâm sự.

Đại Hắc Ngưu cũng ngây ngốc ngơ ngác, nếu muốn từ biểu cảm của nó nhìn ra được thứ gì đó, đoán chừng rất khó.

Trên lầu hai, người ít đi rất nhiều, có một ít đan dược mẫu phẩm trưng bày các nơi, còn có một ít đan phương bán ra, nhưng đều bị đánh lên một tầng cấm chế.

Bọn họ đi vào một gian phòng trang nhã nhỏ, ngồi trên mặt đất, lão giả áo trắng còn rót một bình trà, làm việc đâu vào đấy.

Sinh ý Trúc Cơ kỳ đối với bọn họ thì tương đối trọng yếu, cũng càng là một phần thiện duyên, đạo lý đối nhân xử thế ở đâu cũng sẽ không thiếu khuyết.

"Không biết cửa hàng có thu linh dược không?"

"Ồ? Thì ra đạo hữu là tới bán linh dược."

Bạch y lão giả chậm rãi ung dung cười nói:

"Không biết là linh dược gì, là năm nào?"

Trần Tầm vẫn bộ dạng đầy tâm sự như cũ, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, từ trong túi trữ vật bay ra ba hộp thuốc, đặt lên bàn.

Lão giả áo trắng đã sớm âm thầm quan sát biểu lộ của Trần Tầm, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ là gặp nạn, muốn bán ra thứ gì tốt.

Ba hộp thuốc ken két mở ra, lộ ra ba gốc linh dược.

"Di Cảnh Thảo, 150 năm, Ngọc Nguyên Hoa, 120 năm, Hắc Đàn Chi 100 năm!"

Trần Tầm giới thiệu từng cái, cuối cùng cắn răng, hốc mắt xuất hiện hai tơ máu, "Đạo hữu, ra giá đi!"

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu cũng kêu theo một tiếng, khí thế cũng tăng mạnh.

Đồng tử lão giả áo trắng co rụt lại, mở to hốc mắt, kém chút rống to nói ra: chỉ có vậy?!

Mặc dù ba gốc linh dược này đều là Trúc Cơ kỳ có thể dùng, nhưng mà niên đại quá mức bình thường, trong lòng lão giả áo trắng cảm thấy xui xẻo, thật sự là chạy nạn...

Nhưng mà vẫn tươi cười đón chào Trần Tầm:

"Đạo hữu, 500 linh thạch hạ phẩm được không?"

"Không ổn, ba gốc linh dược này mặc kệ là dược tính hay là độ hoàn chỉnh, tuyệt không sai lầm."

Trần Tầm vẻ mặt thâm trầm lắc đầu:

"Chúng nó còn có thể tiếp tục bồi dưỡng, ít nhất lại thêm 50 khối, đạo hữu cũng đừng coi ta là người không biết hàng."

"Mu!"

Đại Hắc Ngưu ánh mắt sáng quắc, lại kêu lên, nó cũng cảm thấy lời của đại ca không sai.

Lão giả áo trắng khẽ híp mắt, dùng thần thức dò xét, không lâu sau, gật đầu: "Đúng là không tệ."