Chương 178: Gặp Chuyện

Chương 178. Gặp Chuyện

Đường đi tương đối trống trải, nơi này thanh lâu cùng trà lâu tương đối nhiều, khắp nơi đều là tiếng chào hỏi, chuyên môn kiếm những giang hồ khách này.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đi đến một cửa hàng bánh bao, hơi nóng bốc lên nghi ngút, ông chủ đã đến tuổi trung niên, cùng vợ ông ta kinh doanh cửa hàng này.

Ông chủ thấy Trần Tầm đã đứng ở đây một lúc lâu, nhiệt tình cười:

"Tiểu huynh đệ, ăn gì?"

Trần Tầm mắt sáng ngời, chỉ về phía lồng cao nhất, lớn tiếng nói:

"Ông chủ, một lồng bánh bao thịt, không, hai lồng!"

"Mu..."

Đại Hắc Ngưu không dời mắt được, bọn họ đã bao nhiêu năm không ăn thịt rồi, đều sắp quên mất mùi vị.

Tuy rằng Kim Đan cảnh Ích Cốc trong cơ thể, không còn cảm giác như ăn cỏ khô nữa, nhưng vẫn không có cảm giác no bụng, nếu như không ăn đồ ăn, cuộc sống sẽ ít đi rất nhiều vui sướng.

"Được!"

Ông chủ cao giọng đáp, động tác phóng khoáng dùng giấy dầu đựng bánh bao, chắc hẳn lúc trẻ tuổi cũng là lăn lộn giang hồ.

Trần Tầm đưa tay nhận lấy, đưa đồng tiền cho bà chủ quán, sau đó nói một tiếng cảm ơn rồi mới rời đi.

Trên đường, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu giống như tám đời chưa ăn thịt, mở miệng ra là một tiếng ngập mồm, miệng đầy dầu.

"Lão Ngưu, nhân thịt này thật nhiều mà."

Trần Tầm phồng má, nuốt mạnh xuống.

"Mu"

Đầu lưỡi Đại Hắc Ngưu cuộn tròn, lại thêm một cái, rất thoải mái.

Trên đường phố, không ngừng có người giang hồ mang đao đi qua, có khi cũng sẽ nhìn về phía người dắt trâu này, có người sẽ lắc đầu cười lạnh một tiếng, giả bộ cao thủ.

Bọn họ lại đi đến một tửu lâu bên cạnh, tên là Hương Hòe lâu.

Trần Tầm không hiểu sao lại dừng bước, nhìn nhiều thêm một chút, Bàn Ninh thành cũng có thanh lâu, nhưng hắn còn chưa bao giờ đi vào thanh lâu.

Đại Hắc Ngưu nghi hoặc nhìn Trần Tầm, đây là nơi nào, sao cảm giác có chút không giống vậy, làm sao những nam nhân kia giống như về nhà vậy.

Cửa Hương Hòe lâu tương đối náo nhiệt, khắp nơi đều là nữ nhân oanh oanh yến yến chào hỏi khách nhân, cũng đang đánh giá người đi ngang qua.

Các nàng cũng nhìn thấy Trần Tầm, nhưng hắn mặc một bộ áo vải thô còn đội nón rơm, dắt một con trâu đen, thật sự khó có thể lọt vào pháp nhãn của các nàng.

"Mu?"

"Ha ha, lão Ngưu đi thôi, đây chính là quán rượu."

"Mu ~ "

Đại Hắc Ngưu gật gật đầu cái hiểu cái không, đi theo Trần Tầm rời đi.

Bọn họ lắc lư ở biên thành năm ngày, ăn ăn uống uống khắp nơi, có khi còn đi xem người ta luận võ, đứngở một bên làm náo động không khí, chơi đến quên cả trời đất.

Lúc rời khỏi Bạch Lệnh thành, Trần Tầm mua một ít dược liệu, Đại Hắc Ngưu còn đổ đầy nước vào trong một túi trữ vật...

Tuy rất vui vẻ, nhưng hình như không có cảm giác như ở Bàn Ninh thành, tâm thái của bọn họ đã bất tri bất giác thay đổi.

Ngoài Bạch Lệnh thành, gió thu xào xạc thổi, bụi bậm tung bay.

Trần Tầm cõng một cái giỏ trúc, trong tay nhặt một cây gậy gỗ, tiện tay quơ quơ, trong miệng ngâm nga một bài hát vui sướng.

Đại Hắc Ngưu thỉnh thoảng đá một cước vào lá rụng, trong lòng rốt cục yên bình thật sự.

Đôi khi gặp phải người khác đánh nhau, thần thức của bọn họ sớm đã trải rộng ra, đi vòng qua là được.

"Lão Ngưu, vẫn là hạ giới tốt hơn, tự tại chút."

Trần Tầm học theo những người luận võ, đâm thẳng một cây gậy gỗ ra:

"Những ông chủ kia nói chuyện lại dễ nghe, phần lớn mọi người đều giảng đạo lý."

"Mu mu ~"

Đại Hắc Ngưu cười ủi ủi Trần Tầm, nó cũng cảm thấy như vậy.

Những người tu tiên thì tâm tư rất thâm trầm, không phải rất hợp khẩu vị của bọn họ, bọn họ thích người đơn giản một chút.

"Lão Ngưu, ngươi nói xem chúng ta lăn lộn nhiều năm như vậy, làm sao ngay cả cái sắt vụn cũng không nhặt được?"

Trần Tầm buồn bực nói, nghiêm túc suy tư một phen:

"Không có khả năng bị những tông môn kia bao trọn chứ?"

"Mu?!"

Đại Hắc Ngưu giật mình, rất có khả năng, nó nhìn Trần Tầm một cách chắc chắn.

"Hài, ta đã nói, Càn quốc tuy rằng lớn, nhưng mà phát triển nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng cho chúng ta khai hoang."

"Mu ~ "

"Càn quốc thì thôi đi, về sau chúng ta đi tới chỗ lớn hơn để nhặt, không trộm không cướp, trời cao không thể hung hăng phù hộ chúng ta sao?"

"Mu mu ~"

"Ha ha..."

Trần Tầm cười to nói, thân thể nhảy lên, gậy gỗ quét ngang ngàn quân, vô số lá rụng bay loạn xạ, khiến cho Đại Hắc Ngưu cũng phải cười to, vẻ mặt ngây ngốc.

Những ngày tháng sau đó, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu lại đi xem núi lớn sông lớn, bọn họ vượt qua ngàn núi, đạp khắp vạn sông, tùy ngộ mà an, trong lòng yên tĩnh.

Đôi khi cũng sẽ đi bắt bắt quỷ, hành nghề trị bệnh, không thể để cho y thuật mà Ninh sư dạy hắn mai một, nhưng mà đều phải thu tiền khám bệnh, cho dù là tảng đá cũng được.

Khi nhìn thấy tiệm thợ rèn, Trần Tầm cũng sẽ đi bộc lộ tài năng, truyền thừa của Tôn lão không thể đứt đoạn, những thợ rèn kia nhìn thấy mà dựng thẳng ngón tay cái, chỉ thiếu quỳ xuống đất bái sư.

Đi ngang qua thôn trang, có chuyện tang lễ sẽ làm, Đại Hắc Ngưu càng là góp nhặt, đây là chuyện tốt để tăng công đức!

Trần Tầm thay đồ xong, không lấy một xu chỉ vì công đức tiện thể ăn tiệc, các hương thân nhìn mà hai mắt tỏa sáng, trên đời này lại có người chuyên nghiệp như thế?!

Vô số khuê nữ hoa cúc tuổi ngoài 30 đều truy đuổi Trần Tầm rất chặt chẽ, cũng vì thế mà những người này âm thầm thương tâm, giống như chỉ có thể nhìn bóng lưng của người trong mộng.

Trần Tầm chỉ có thể yên lặng thở dài, khả năng đây chính là mị lực của nam nhân...

Bọn họ du lịch khắp nơi, nhưng thích ý nhất vẫn là nhìn núi lớn sông lớn, Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu có thể ngồi bất động nhìn mấy ngày.

Cái loại cảm giác thân cận vạn vật, tự do tự tại này, để cho Trần Tầm cùng Đại Hắc Ngưu cảm thấy tu hành khác nhau, giống như là nhập định.

Lúc ngứa nghề, Trần Tầm cũng biết vẽ tranh, trong một túi trữ vật tất cả đều là tác phẩm "Kinh thế" của hắn, thường thường lấy ra để cho Đại Hắc Ngưu giám thưởng một phen.

Cả đoạn đường này lại không có chút phiền toái dính thân, bởi vì bọn hắn luôn có thể tránh phiền phức từ vạn bước, các loại âm mưu quỷ kế cũng chậm ngàn bước của bọn hắn.

Nhưng Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu vẫn như cũ, tặc tâm chưa chết, mỗi lần xem xong phong cảnh, đều sẽ đi xem những hang động để kiếm thứ gì đó.

Rốt cuộc, vào giữa trưa một ánh nắng tươi sáng, đã xảy ra chuyện.

Bọn họ mò vào một thạch động trên núi cao, xung quanh cũng không có trận pháp, bên trong cũng không có người, đã xác định liên tục.

Nào biết bọn họ vừa mới đi vào lục lọi nửa canh giờ, bên ngoài liền có một đôi đạo lữ, còn là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

Bọn họ bắt đầu bố trí trận pháp ẩn nấp ở gần đó, động phủ này hình như là nơi hẹn hò của bọn họ, không khéo sao?!

Bộ trang phục tội phạm từ trong Kim Đan đi ra, trong nháy mắt bao trùm toàn thân Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, còn nhanh hơn cả dùng túi trữ vật. Đại Hắc Ngưu cũng đồng thời đứng lên.

Hai người kia đang muốn làm chuyện điên loan đảo phượng kia, Trần Tầm biết, hắn muốn làm chút gì đó.