Chương 168: Lão Ngưu Chiến Đấu

Chương 168. Lão Ngưu Chiến Đấu

Cùng lúc đó, hoả cầu vô tận ngập trời sau lưng Trần Tầm chậm rãi lan tràn, chân trời bị nhuộm thành một mảng hồng quang, giống như sao băng từ trên trời giáng xuống!

Bầu trời lay động, chấn động tứ phương, biển lửa và biển sấm lại có thành thế kháng lễ!

Ầm ầm...

Trong lôi quang là một mảng nóng rực, lôi quang và ánh lửa hòa lẫn, Trần Tầm trực tiếp đối kháng với lực lượng thiên kiếp!

Trong lòng Trần Tầm một giây cuối cùng thầm nghĩ: Sợ cũng vô dụng, trực tiếp mở đường, muốn chết cũng phải đứng chết, dù sao trường sinh cũng là miễn phí!

Hắn lập tức bị lực lôi đình bao trùm, toàn thân đắm chìm trong biển lôi và biển lửa, không rõ sống chết.

...

Đại Hắc Ngưu trên sườn núi đã chạy xuống dưới chân núi, băng tuyết bao trùm xung quanh nó đều đang không ngừng hòa tan, nó rung động nhìn lên vòm trời.

"Mu... Mu ~~"

Đại Hắc Ngưu thỉnh thoảng lại kêu một tiếng, thiên địa dị tượng này cũng quá mức khủng bố, nào có như vậy, không phải nhằm vào Trần Tầm sao?!

Lôi kiếp chi lực còn đang không ngừng khuếch tán, mây đen áp đỉnh, dị tượng cũng trở nên càng ngày càng khủng bố, thời gian Trần Tầm độ kiếp cũng càng ngày càng lâu.

Toàn bộ vòm trời trên Đại Tuyết Sơn đều bị bao trùm hoàn toàn, tử lôi lóng lánh, Đại Hắc Ngưu bị dọa đến không ngừng run rẩy kêu sợ hãi.

Loại tình huống này, Trần Tầm làm sao có thể gánh vác được...

Đại Hắc Ngưu và Trần Tầm chưa bao giờ dùng toàn lực, bọn họ căn bản không biết mình mạnh đến mức nào.

Hai canh giờ sau, rốt cuộc dị tượng kinh thiên ở nơi này cũng đã kinh động đến tu sĩ các phương.

Nhưng cũng tranh thủ được rất nhiều thời gian, Trần Tầm cũng không biết Kết Đan lại bị sét đánh, nếu là ở nơi bình thường, đoán chừng đã sớm bị phát hiện.

Bên ngoài Đại Tuyết Sơn, không ít tu sĩ lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn vòm trời phương xa, quá khoa trương.

"Thiên lôi hội tụ, linh khí không hiện, cũng không có lôi đình rơi xuống."

" Đại Tuyết Sơn này đã sớm bị các đại tông môn thăm dò qua, cũng không có linh mạch..."

"Đây chẳng lẽ là thiên tượng quỷ dị gì, chư vị đạo hữu thấy thế nào?"

...

Một đám tu sĩ Luyện Khí kỳ cau mày đàm luận đạo, kiến thức bọn họ nông cạn, hoàn toàn xem không hiểu.

Nhưng cũng chỉ dám đứng xa nhìn, bọn họ còn chưa có đầu sắt như vậy, có lợi cũng không tới lượt người có tu vi Luyện Khí kỳ bọn họ tới nhặt.

Dị tượng khủng bố như thế, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó nguy hiểm, vậy thì chính là người thân bạn bè tới cửa ăn tiệc đám ma.

Trên một ngọn núi khác, ba vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nhìn lên bầu trời từ xa, trong mắt cũng truyền đến nghi hoặc.

"Hồ sư huynh, đây là tình huống gì, sao cảm giác có chút quỷ dị?"

"Đúng vậy, Hồ sư huynh, chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế?"

"Có khả năng, nơi đó cũng không có linh mạch, nhưng có lẽ sẽ có một vài vật thượng cổ được khai quật ngoài ý muốn."

...

Ba người ngươi một câu ta một câu nói, nhưng trong mắt Hồ sư huynh lại mang theo một cỗ bất an thật sâu.

Cho dù có bảo vật gì xuất thế, vậy cũng tuyệt đối không phải thứ tốt đẹp gì, ngược lại giống như ma vật.

Một người nóng lòng muốn thử, không muốn bỏ lỡ cơ duyên:

"Hồ sư huynh vậy chúng ta đi xem đi, nếu có nguy hiểm thì lui về cũng không muộn."

Một người khác trong mắt lóe lên do dự, cũng nói:

"Sư đệ cũng có ý này."

Hồ sư huynh đứng chắp tay, nhìn hai người thật sâu:

"Đề nghị của ta là đừng đi, có nhiều thứ không phải Trúc Cơ kỳ chúng ta có thể nhúng chàm."

"Hồ sư huynh tư chất thượng giai, nhưng sư đệ lại không có phúc duyên tốt như sư huynh, chỉ có thể nắm lấy mỗi lần cơ hội."

"Sư đệ cũng có ý này."

"Ta sẽ không ngăn cản các ngươi, chỉ là một đề nghị mà thôi."

Hồ sư huynh từ tốn nói, ánh mắt vẫn nhìn về dị tượng khủng bố phương xa, luôn có cảm giác hãi hùng khiếp vía.

Hai vị sư đệ nhìn nhau, chắp tay nói lời từ biệt với Hồ sư huynh, sau đó ngự kiếm phi hành mà đi.

Mà người như bọn họ còn không ít, thời gian dị tượng quá lâu, lôi vân bao trùm địa phương quá rộng, các tu sĩ đều muốn đi tìm tòi hư thực.

Nhưng cũng không có ai nghĩ tới sẽ có người đang độ kiếp, đừng nói Kim Đan kỳ, cho dù đột phá Nguyên Anh kỳ cũng chưa từng thấy có ai độ kiếp, đùa giỡn đấy?!

Hơn nữa đại tu sĩ đột phá đều phải ở nơi linh khí hội tụ, không có người nào sẽ ở đất nghèo, bởi vì đan dược phá cảnh cũng không có dược lực mạnh như vậy.

...

Trong núi tuyết, tuyết rơi đầy đất, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả tuyết.

Dưới lôi kiếp khủng bố, Đại Hắc Ngưu mặc bộ đồ tội phạm, một tay nâng quan tài đen lớn, ngự kiếm đứng giữa không trung.

Gió lạnh tựa hồ càng thêm lạnh lẽo, cũng thổi gấp hơn.

Cả mắt nó đỏ rực, đã có chút phát điên, không ngừng phun ra hơi thở, phát ra tiếng rống giận dữ.

Rõ ràng nó đã cảnh cáo mọi người, dùng pháp lực viết chữ nói nơi đây không có dị bảo, nhưng những tu sĩ này lại xông lên giống như nổi điên.

Thậm chí ban đầu Đại Hắc Ngưu còn thả mấy người chạy mất, bởi vì sau khi bọn họ nhìn thấy tu vi của mình, vội vàng lui lại.

Nhưng trong mấy người thả chạy, hiện tại lại có người còn mang theo một đoàn tu sĩ tới...