Chương 155: Huynh Đệ Chia Tay 2

Chương 155. Huynh Đệ Chia Tay 2

"Cơ sư huynh, thu hồi lại!"

Trần Tầm nhíu mày, âm điệu nâng lên không ít:

"Ta giúp ngươi, xưa nay không muốn từ trên người ngươi đạt được cái gì, đơn giản là bởi vì ngươi là bằng hữu của Trần Tầm ta."

"Mu mu ~"

Đại Hắc Ngưu ở bên cạnh cũng gật đầu, bọn họ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới những thứ này.

"Giữa bằng hữu với nhau, không quan trọng ai nợ ai, bằng không thì cần bằng hữu làm cái gì?"

Giọng nói của Cơ Khôn hùng hậu, mặt mũi tràn đầy ý cười, một tay vỗ vỗ bả vai Trần Tầm:

"Đúng không?"

Trần Tầm hít sâu một hơi, bốn mắt nhìn nhau với Cơ Khôn, cũng giống như một màn hai người ở dưới chân núi lúc trước, gật đầu thật mạnh.

Cơ Khôn nở nụ cười, đặt nó vào trong tay Trần Tầm, trong lòng đã không còn gì tiếc nuối.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu một bước quay đầu ba lần, chậm rãi đi trên con đường lớn trống trải, ba người đều mỉm cười nhìn hắn.

Trên con đường tu tiên có thể kết giao với bằng hữu như Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, cũng coi như là một chuyện may mắn.

Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu càng đi càng xa, đột nhiên hắn dừng bước, quay người hét lớn:

"Cơ sư huynh, Thạch sư huynh, Liễu sư tỷ, về sau nếu như gặp nhau trên đường phố, đừng quên chào hỏi! Cùng ta hàn huyên đôi câu với lão Ngưu!"

"Mu!"

"Đương nhiên!"

"Nhất định!"

"Đừng nói nhảm, đi mau!"

...

Ba người cũng đột nhiên hô to, hoàn toàn không có phong phạm tu sĩ Trúc Cơ, trong mắt chỉ mang theo chúc phúc cho bằng hữu đi xa.

Trần Tầm đứng xa xa chắp tay cười to với bọn họ:

"Lão Ngưu! Đi thôi!"

"Mu! Bò...ò...?"

Đại Hắc Ngưu cũng hướng về phía ba người kêu một tiếng, sau đó nhìn về phía Trần Tầm, đi con đường nào...

Bốn phía đều là đại đạo rộng lớn và hoang dã, đỉnh đầu là vầng thái dương, tựa như đang chứng minh sự hưng thịnh của cuộc đời.

Trần Tầm chắp tay nhìn hoang dã xa xa, giả vờ thâm trầm nói:

"Trường sinh đại đạo, không cần do dự, không cần quay đầu, không cần thổn thức, nơi ánh mắt đến đều là con đường phía trước."

"Lão Ngưu, tùy tiện chọn một phương hướng, không có đích đến, chính là xông!"

"Nhưng hôm nay bổn tọa muốn cưỡi..."

"Mu!"

Còn chưa nói xong, Đại Hắc Ngưu đã thở hổn hển, xông ra ngoài. Cát vàng đầy trời, Trần Tầm vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ.

Một lát sau, cuối cùng hắn ta cũng phản ứng lại, nhìn về phía Đại Hắc Ngưu rồi lập tức điên cuồng đuổi theo.

Trần Tầm nổi gân xanh, ngũ quan vặn vẹo, vừa hô to:

"Lão Ngưu, ta còn chưa lên! Lão Ngưu! Ta còn chưa lên mà!!!"

"Mu mu!!!"

Cát vàng cuồn cuộn, hai bóng người càng ngày càng xa, dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Ba người còn đang ở ngoài sơn môn, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn thân ảnh đã biến mất không thấy đâu, trong mắt lộ ra vẻ cảm khái, bọn họ giống như luôn luôn tiêu sái như vậy, vô câu vô thúc.

Có ít người sẽ khắc sâu trong trí nhớ, cho dù quên thanh âm của hắn, quên nụ cười của hắn, quên mặt của hắn.

Nhưng mỗi khi nhớ tới cảm giác của hắn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi, có lẽ Trần Tầm sư đệ chính là người như vậy.

Bọn họ hoàn toàn rời khỏi Ngũ Uẩn Tông, thế giới tu tiên rộng lớn ngoạn mục, từ nay về sau biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay.

Đời người giữa thiên địa, chợt như khách đi xa.

Mặt trời đỏ rực tiếp cận đường chân trời, phía chân trời lập tức dấy lên một mảng lớn mây đỏ như lửa, tràn ra u vi cùng thâm thúy.

Mặt trời lặn trên đại đạo.

Một thiếu niên đang cưỡi một con trâu đen điên cuồng xung phong trên đường, tốc độ cực nhanh, nhấc lên từng trận cát lớn, trên người không ngừng có tiếng chuông đinh tai dễ nghe.

Bọn họ xuyên qua đồng ruộng, xuyên qua sông lớn, vô số dân chúng đi ngang qua đều kinh hãi nhìn con trâu đen này.

Con trâu này so với trâu vàng nhà mình còn có sức lực hơn nhiều.

Trên đường chạy như điên, Trần Tầm không ngừng phát ra tiếng rống thoải mái: "Yahooooo!!!"

"Mu mu!"

Đại Hắc Ngưu cũng kích động không ngừng kêu to, bọn họ bao nhiêu năm rồi không có thoải mái tự do chạy như điên như vậy.

Không có hỗn loạn, không có trói buộc, không có phương hướng, chỗ nhìn đều là con đường phía trước, gặp được đều là kinh hỉ.

"Lão Ngưu, ngươi hiểu mà!"

"Mu!"

Tu vi của Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đang không ngừng giảm xuống, tốc độ cũng trở nên càng ngày càng chậm.

Trong mắt Đại Hắc Ngưu lộ ra một tia khôn khéo, nó là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng bây giờ... Luyện Khí tầng bảy, không người nào dám tìm phiền toái.

"Mu~"

Đại Hắc Ngưu quay đầu nhìn về phía Trần Tầm như tranh công, đột nhiên trong mắt kinh hãi!

Sao Trần Tầm không có chút tu vi nào, hoàn toàn trở thành phàm nhân, để Hắc Ngưu ngơ ngác.

"Lão Ngưu?"

Trần Tầm nhíu mày, chậm rãi nói:

"Chúng ta lại không đi tìm tu tiên giả, làm phàm nhân là được."

"Ngươi xem lúc trước có tu tiên giả nào đi tìm phàm nhân gây phiền toái không? Mọi người cũng rất bận rộn."