Chương 145. còn sống là tốt rồi
Hơn nữa Trần Tầm còn có một kế hoạch to gan, đào tạo cây Hạc Linh này làm quan tài, cũng luyện chế pháp khí cho lão Ngưu.
Phải biết rằng năm đó ở trong thôn nhỏ, Đại Hắc Ngưu thích nhất là khiêng quan tài.
Đi ngang qua không ít đại hoàng gặp phải Đại Hắc Ngưu cũng phải cúi đầu, cảm giác nó rất trâu bò.
Đến Kim đơn kỳ, bọn hắn nghe nói luyện chế bản mệnh pháp bảo gì đó, chắc là Khai sơn phủ.
Lão Ngưu tạm định là quan tài Hạc Linh Thụ, trước quen thuộc, nếu như không hài lòng thì đổi cái khác.
Bọn họ bắt đầu mỗi ngày bồi dưỡng linh dược, kéo tơ lột đằng, dùng Tam Nguyên đan tu luyện làm chủ, nhập định trên linh mạch làm phụ.
Bọn hắn cũng hỏi thăm tin tức tiền tuyến, thường thường làm việc cũ, đưa tiễn đồng môn thăng tiên, ở tông môn cũng coi như có chút "tiểu danh khí".
Nhưng đều rất kiêng dè Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu, người tu tiên nào còn chuyên môn làm tang sự, còn chuyên nghiệp như vậy?!
Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu không hề để ý chút nào, trong lúc chiến tranh, đồng môn ai mà không có tang sự chứ, bọn họ cũng không lấy tiền, chỉ kiếm chút công đức.
Quyển sách công đức của Đại Hắc Ngưu cũng được Trần Tầm chính thức đặt tên là sổ công đức, không biết nó giấu ở đâu, ngay cả Trần Tầm mà nó cũng không nói.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua từng ngày, không có chút cảm giác buồn tẻ nào.
...
Thời gian không quá nhiều, chớp mắt một cái lại là hai mươi lăm năm.
Chiến báo từ tiền tuyến không ngừng truyền đến, sơn hà Võ Quốc vỡ nát, vô số bách tính trôi dạt khắp nơi, các đại tiên môn còn đang thủ hộ quốc thổ, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết.
Thập đại Tiên Môn đã gần tới tình trạng toàn tông xuất động, thế muốn phong tỏa toàn bộ Võ Quốc, tuyệt không thể bỏ qua cho tu sĩ trốn đi.
Đại chiến Tu Tiên giới, Càn quốc đã truyền đến không ít tin dữ, ba vị Nguyên Anh lão tổ vẫn lạc, toàn bộ Tu Tiên giới Càn quốc vì đó mà thương tiếc.
Đại chiến rốt cuộc cũng tới hồi kịch liệt, không ít tu sĩ đã giết tới điên rồi...
Mà vô số dân chúng Phàm gian vì đó mà phấn chấn, Hoàng đế Càn quốc đại xá thiên hạ, cầu phúc cho tu tiên giới Càn quốc, điều động ba quân, đại quân xuất phát.
Một khắc khi Tu Tiên Giới Võ Quốc tan tác, đó chính là lúc tiến công Phàm Nhân Giới Võ Quốc!
Hôm nay trên bầu trời chỉ còn lại ánh chiều tà nhàn nhạt, mang theo một cỗ hơi lạnh.
Ngũ Uẩn Tông, trên đỉnh núi nào đó.
Ánh mắt Trần Tầm lại trở nên càng ngày càng sắc bén, Ngũ Uẩn Tông tổn thất quá nhiều tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Trận chiến này nếu thắng, không biết bao nhiêu năm mới có thể khôi phục nguyên khí, thậm chí còn có người tẩu hỏa nhập ma bị đuổi về, tựa hồ là không chịu được sát khí ngập trời trên chiến trường.
Hôm nay, một chiếc thuyền lớn của Tử Vân tông chậm rãi từ phía chân trời đi đến, đưa một ít di thể về hoặc là người không thể tái chiến.
Trên thuyền lớn tử khí trầm trầm, sắc mặt không ít người trắng bệch, thần sắc chết lặng, đôi mắt khẽ run.
Gần đến tông môn, vòng bảo hộ pháp lực của thuyền lớn được mở ra, trong mắt mấy chục vị tu sĩ mang theo một vệt kích động, rốt cục đã trở về...
Không ít tu sĩ ở lại đóng giữ Ngũ Uẩn Tông vội vàng ngự kiếm mà đi, những chuyện này bọn họ hàng năm đều làm, không thể quen thuộc hơn.
Gió lạnh thổi vào trong thuyền lớn, vang lên ô ô, từ trong nhìn ra phía ngoài, trên bầu trời vàng vọt, mấy ngọn núi bọn họ quen thuộc, nhưng không còn sinh khí như xưa.
Một vị nam tử tóc tai lộn xộn xếp bằng ở bên trong, ánh mắt hắn trống rỗng, tựa hồ là bị cái gì kích thích.
"Thạch sư huynh!"
Liễu Diên đột nhiên kinh hãi hô, vội vàng chạy đến, tại sao lại thành như vậy...
Mà vị nam tử này chính là Thạch Tĩnh, khuôn mặt gã trắng bệch, trong ánh mắt chết lặng mang theo một chút kiên nghị, gã chậm rãi nhìn về phía Liễu Diên, lộ ra vẻ mỉm cười:
"Liễu sư muội."
"Thạch sư huynh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy."
Liễu Diên đột nhiên khóc đến lê hoa đái vũ, không ngừng dò xét trong cơ thể của hắn, giống như căn cơ của Thạch Tĩnh bị hao tổn.
"Ta không sao, đừng khóc."
Toàn thân Thạch Tĩnh đầy sát khí, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Liễu Diên, ôn nhu nói:
"Sư tôn đã cứu ta."
Liễu Diên khóc không thành tiếng, nàng vừa rồi đã phát hiện, có thể cả đời này Thạch Tĩnh đều không thể tiến thêm một bước...
"Liễu sư muội, ta chỉ có chút mệt mỏi."
Thạch Tĩnh ngẩng đầu nhìn trời, tính tình đã có chút thay đổi, hắn khẽ thở dài: "Có thể sống, đã rất tốt rồi, không phải sao?"
Liễu Diên ôm tay phải Thạch Tĩnh, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, không nói một lời, không ngừng gật đầu thật mạnh.
Trên thuyền lớn không ngừng có người xuyên qua, có người vận chuyển di thể cùng di vật, có người đỡ những đồng môn không còn chiến lực kia.
Trên đỉnh núi, con ngươi Trần Tầm và Đại Hắc Ngưu đều co rụt lại, bọn họ trông thấy Liễu Diên và Thạch Tĩnh.
"Mu? Ọ ò?"
Đại Hắc Ngưu không ngừng lắc đầu nhìn lên không trung, lại nhìn về phía Trần Tầm.
"Là Thạch sư huynh, nhưng..."
Trần Tầm muốn nói lại thôi, nhưng ngữ khí lại thả lỏng:
"Sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi."