Chương 142. Sầu Não
"Chư vị đạo hữu!"
Một vị nữ tử Tử Vân tông đứng trên vòm trời, một đạo thanh âm to lớn hùng vĩ phủ kín toàn bộ nơi hội sư, khí thế cường thịnh vượt xa Kim Đan kỳ.
Lão tổ Nguyên Anh trên Kim Đan kỳ!
Cơ Khôn cùng Thạch Tĩnh đều là rung động nhìn bóng người phương xa chân trời, đại nhân vật trong truyền thuyết, lại trẻ tuổi như vậy.
Tất cả mọi người đều hít vào ngụm khí lạnh, càng có những người cảm thấy hãi hùng khiếp vía, quá mạnh mẽ, đây mới thật sự là cường giả!
"Tiền bối!"
"Tiền bối!"
"Tiền bối!"
...
Địa điểm hội quan phát ra tiếng gào thét giận dữ, phong vân biến sắc, tiếng pháp lực ba động bạo động càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả đại tu sĩ Kim Đan kỳ đều chắp tay nhìn về phía đạo thân ảnh kia.
"Vì tu tiên giới Càn quốc ta, xuất chinh!"
"Vâng!"
"Vâng!"
"Vâng!"
...
Tất cả tu sĩ chắp tay giận dữ hét, trong lòng có nhiệt huyết, chiến thuyền liên miên, cuồng phong gào thét, tinh kỳ phần phật, nhắm thẳng phương bắc!
Tất cả tông môn của Chi Dương Châu chờ xuất phát, một cỗ sát khí khủng bố quét ngang thiên hạ, rung động Cửu Tiêu lao ra!
Toàn bộ chân trời cũng vì đó chấn động, bão cát cũng vì đó mà run lên.
Ầm
Ầm
...
Vô số chiến thuyền rốt cục khởi động, tiếng nổ liên miên, đi theo sau đại quân tu sĩ Tử Vân Tông, vô số mây mù đều bị thổi tan thành mảnh nhỏ.
Từ trên bầu trời quan sát xuống, các đại tiên môn của Cửu Châu Càn quốc đồng thời hội quân, vô số tu sĩ đại quân đều hướng về biên cảnh phương bắc mà đi.
Từng dòng lũ pháp lực không ngừng chấn động vang vọng ở giữa chân trời, vô số tán tu kinh hãi, vô số dân chúng kinh hãi...
Hoàng thất Càn quốc đã phát ra bố cáo an dân ở các nơi, đại quân tiên nhân mở rộng lãnh thổ, chớ có thêm phiền.
Nhưng tác dụng quá nhỏ, bách tính các châu vẫn sợ hãi run rẩy, sống hơn nửa đời người, ai từng đã thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy cơ chứ!
Trên dưới các đại tông môn Càn quốc một lòng, dốc toàn bộ lực lượng tu tiên giới cả nước, công phạt Võ Quốc!
Pháp lực bàng bạc bạo động trên không trung Càn quốc, nhìn lên bầu trời, tất cả đều là chiến thuyền lít nha lít nhít, như là mây đen che đỉnh, mặt đất một mảnh bóng đen.
Mười dòng nước lũ kinh thiên kia thậm chí muốn nuốt hết tất cả, thiên địa cũng vì đó biến sắc, đây chính là lực lượng tiên nhân, các nơi của Càn quốc đều có bách tính phủ phục quỳ lạy.
Biên quan rộng lớn mênh mông, biên cảnh Võ Quốc cũng chi chít chiến thuyền ngang trời, tinh kỳ tung bay, trận pháp nổi lên.
Hơn mười vị lão tổ Nguyên Anh đứng chắp tay ở trên bầu trời, khí thế ngập trời, bọn họ bày trận tám hướng, tạo thành đạo phòng tuyến thiết huyết thứ nhất của Võ Quốc, nghênh chiến Càn Quốc!
Mặt trời chói chang nhô lên cao, phía chân trời xa xa đột nhiên xuất hiện chi chít những lá cờ chiến.
Từng chiến thuyền che khuất bầu trời chậm rãi lộ ra thân ảnh từ trong mây mù, giống như cự thú hạ xuống, trùng trùng điệp điệp.
Từng bóng đen chiếu xuống mặt đất, mặt trời cũng bị che lấp, ánh sáng và nhiệt độ đều biến mất, chỉ còn lại hàn ý vô tận...
Liên quân của các đại tông môn Càn quốc đã đến!
Một luồng sát khí kinh thiên mênh mông ập đến, tất cả tu sĩ Võ Quốc đều xiết chặt pháp khí, máu huyết của bọn hắn đang sôi trào, con mắt nhìn chằm chằm về phía chân trời xa.
"Các vị đạo hữu, bảo vệ quốc môn Võ Quốc ta!"
"Các vị đạo hữu, bảo vệ quốc môn Võ Quốc ta!"
...
Mười mấy vị lão tổ Nguyên Anh nhếch mép cười, sợi tóc múa may, pháp lực mênh mông như gợn sóng dập dờn mà ra, chiếu vào trong măt liên quân tu sĩ ở biên cảnh Võ Quốc.
"Giết!"
"Giết!"
"Giết!"
...
Liên quân tu sĩ Càn quốc đồng thời phát ra tiếng rống giận, gió đang gào thét, cờ xí đang múa điên cuồng, cát vàng tung bay đầy trời, quét sạch thiên địa, sát khí kinh thiên bắn ra.
Khí tức mênh mông tràn ngập thiên địa, giống như mây gió hội tụ, ánh sáng pháp lực màu hồng hóa thành vô số đạo trường hà đẹp mắt vắt ngang bầu trời...
Ầm ầm... Ầm ầm...
Vèo, vèo, vèo...
Tiếng xé gió dày đặc mãnh liệt vang lên, ngay từ đầu, đã có hơn vạn đạo thân hình trong nháy mắt va chạm, vô số pháp lực triệt để bộc phát ở chiến trường biên cảnh hai nước, thế như gió lốc quét sạch.
Trận đại chiến tu tiên mà giới hai nước ấp ủ hơn trăm năm này đến tận đây bắt đầu.
...
...
Ngũ Uẩn tông, Linh Dược viên Hối Tuyền giản.
Trần Tầm mấy ngày nay đã hoàn toàn không cách nào nhập định, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu.
Bọn họ ngồi trên đồng cỏ, trên tay còn đang kéo tơ lột dây leo, Đại Hắc Ngưu không ngừng thấp giọng bò...ò...ò..., yếu ớt nhìn Thiên Ti Linh Đằng to lớn trên đồng cỏ.
Nó cẩn thận từng li từng tí rút từng sợi tơ bạc, vừa bóc dây leo, vừa sợ chọc giận Trần Tầm.
Ngực Trần Tầm hơi phập phồng, nhìn Thiên Ti Linh Đằng, sức lực trong tay càng lúc càng lớn, một tiếng trực tiếp bẻ gãy.
"Mu? Bò..."
Đại Hắc Ngưu thất kinh, nhanh chóng tiến lên an ủi, không ngừng dùng đầu trâu cọ vào Trần Tầm.