“Người truyền lệnh bị giết, lão phu cũng rất buồn rầu, muốn trách chỉ có thể trách số hắn ta không tốt, chứ nào có tí liên quan gì đến Kiếm Cung của ta.”
“Hiện tại vẫn mong Tiêu thống soái dẫn Hắc Thiên Quân rời khỏi Kiếm Châu, nếu không chớ trách lão phu không khách khí.”
Tiêu Chiến cả giận nói: “Sao đây, Diệp tộc trưởng còn muốn giết ta à?”
Diệp Thương Vân lắc đầu, cười nói: “Các hạ có tin hiện tại ta cho ngươi một kiếm không!”
Tiêu Chiến cảm nhận được uy áp tỏa ra từ trên người Diệp Thương Vân thì vô cùng giật mình: “Kiếm Thánh, lão ta thế mà đã thành thánh rồi.”
“Rút lui!”
“Diệp tộc trưởng, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi!”
Hắc Thiên Quân rút quân như thủy triều, Diệp Thương Vân lạnh nhạt nói: “Tiêu An Bình phái một tên thống soái đến mà đã dám quát tháo trước Kiếm Cung, thật đúng là đánh giá cao hắn ta quá rồi.”
Lúc này.
Diệp Kình Vân nhìn Diệp Thương Vân, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Tộc trưởng, ngươi thành thánh rồi ư?”
Diệp Thương Vân gật đầu: “Trường Sinh năm lần bảy lượt tạo ra dị tượng, khí thế của Kiếm Cung ta tăng vọt, cho dù là thực lực của linh thú cũng được đề thăng, ta thành thánh thì lạ lắm à?”
Nói đến đây, ông lại tiếp tục: “Lại nói, mấy năm qua thực lực của các ngươi cũng được đề thăng không ít nhỉ?”
Diệp Kình Vân, Diệp Hàn Vân khẽ gật đầu, đồng thời nói: “Đúng là như vậy, đây đều là nhờ Trường Sinh ban tặng, ngay cả đệ tử của chư phong có thể trưởng thành, cũng là nhờ công lao của Trường Sinh.”
Diệp Thương Vân nói: “Khoan hãy nói, tên nhóc này đúng là có chút phong phạm, tương lai có thể chống đỡ một vùng trời Diệp gia này hay không, chính là phải trông nhờ vào hắn rồi.”
Diệp Kình Vân nói: “Tộc trưởng, chuyện của Hoang Cổ Thần Quốc, sợ là bọn hắn sẽ không từ bỏ mục đích!”
Diệp Thương Vân khoát tay: “Hết cách rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cùng lắm thì đánh một trận thôi.”
Nhìn bóng lưng Diệp Thương Vân rời đi, Diệp Hàn Vân nói: “Hiện tại tộc trưởng nói chuyện càng ngày càng khí phách rồi.”
Diệp Kình Vân nói: “Đời người đắc ý nhất chính là lúc giả ngầu, nếu không thì có khác gì cá mặn đâu?”
…
Kiếm Cung.
Bóng dáng Diệp Tiêu Huyền xuất hiện, nhìn Diệp Thương Vân bước vào trong điện: “Tên truyền lệnh của Thần Quốc là bị Trường Sinh ném thanh kiếm kia giết chết?”
Diệp Thương Vân nói: “Vô cùng chuẩn xác.”
Diệp Tiêu Huyền hơi nhíu lông mày, nghi ngờ nói: “Thương Vân à, ngươi nói xem là trùng hợp, hay là do Trường Sinh cố ý làm vậy đây.”
Diệp Thương Vân bỗng thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Lão tổ, chắc là trùng hợp thôi!”
Ông không dám tưởng tượng, nếu là Diệp Trường Sinh cố ý, vậy thì thần thức của hắn đã cường đại tới mức độ nào rồi, có thể bao trùm cả Kiếm Cung... Đây là chuyện không thể nào, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi.
Diệp Tiêu Huyền lại nói: “Bất kể là thế nào, Trường Sinh ném kiếm này được lắm, nếu không thì hai tháng trước, Kiếm Cung chúng ta đã gặp rắc rối rồi.”
“Được rồi, không phải ngươi nói là tìm được tung tích của Thần Hỏa rồi ư, Trường Sinh đến Kiếm Lâu rồi, ngươi đi nói cho hắn đi!”
Nhìn hư ảnh của Diệp Tiêu Huyền biến mất, Diệp Thương Vân xoay người đi tới Kiếm Lâu, ông biết phi kiếm vừa rồi đột nhiên xuất hiện là do Diệp Tiêu Huyền làm.
Kiếm Lâu.
Trong một tòa lầu gác cổ kính cao chót vót, Diệp Trường Sinh đứng trước tấm gương đồng, đánh giá bóng dáng của mình bên trong đó.
Đúng thật là đẹp đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần khóc than.
Đẹp như vậy thực sự sẽ tốt?
Nếu như mấy tiểu cô nương kia nhìn thấy hắn rồi “ướt” mất thì phải làm sao?
Vào lúc này, Diệp Trường Sinh hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp của mình, hắn không khỏi rầu rĩ mà thở dài một hơi.
Ở kiếp trước, ngoại trừ đẹp ra thì hắn chẳng có gì cả.
Còn ở kiếp này, hắn không những đẹp đến mức khiến người ta phải phẫn nộ, bên cạnh đó hắn còn sở hữu tất thảy.
Đời người lạnh lẽo như tuyết mà.
Rõ ràng có thể kiếm bát cơm dựa vào nhan sắc, song vẫn phải nai lưng ra, như thế thì bảo người khác sống kiểu gì đây?
Lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng êm tai từ trong phòng truyền ra: “Thiếu chủ, Yêu Nhi cầu kiến!”
Nghe vậy, Diệp Trường Sinh khẽ nhướng mày kiếm: “Sao nàng ta lại tới đây, đừng bảo nàng ta đã đột phá đến Kiếm Hoàng rồi đấy nhé? Không thể nhanh như vậy được!”
Nói đến đây, hắn bước lên phía trước rồi đẩy cửa phòng ra, một bóng hình xinh đẹp lọt vào tầm mắt, trong không khí ngập tràn những tiếng vang thanh nhã.
Trên người Diệp Yêu Nhi vẫn là một bộ bạch y, thanh cao thoát tục, dung mạo thanh tú, từ người nàng tản ra hơi lạnh vô cùng ngạo mạn.
“Yêu Nhi bái kiến thiếu chủ.”
Diệp Trường Sinh nói: “Tìm ta có chuyện gì?”
Diệp Yêu Nhi lại bảo: “An phu nhân đã trở lại, đang ở Kiếm Lâu.”
Diệp Trường Sinh nói: “Ngươi vẫn chưa đột phá Kiếm Hoàng, cớ sao đã xuất quan rồi?”
Sắc mặt Diệp Yêu Nhi ảm đạm: “Lúc tu luyện vướng phải chút vấn đề, xuất quan chuẩn bị ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên.”