Dịch: LapTran
-----
“Rống...”
Trong sân, yêu thú gào rống, không ngừng kêu la.
Các ban khác bắt đầu chiến đấu cùng yêu thú, có người ngay từ đầu liền bị thương, thiếu chút nữa bị cắn chết, còn tốt vì các lão sư phản ứng nhanh tới cứu.
Có yêu thú bị chém giết, có đồng học trọng thương ngã xuống đất được cứu ra, các ban thực chiến cùng yêu thú có thể nói là vô cùng vui vẻ.
Nhưng ở đây, chỉ có bên ban ba, mọi người với vẻ mặt mộng bức, tập thể trợn tròn mắt.
Bởi vì yêu thú bên bọn họ, toàn bộ bị đập chết.
Mười lăm con yêu thú, không đến ba phút đã bị thu phục, mấu chốt là chỉ có một người động thủ.
Chỉ một người, toàn bộ thu phục mười lăm con yêu thú, làm các đồng học ngây ngốc đứng nhìn.
Mọi người như kẻ ngốc nhìn về phía trước, trên mặt đất rải rác từng thi thể yêu thú.
Toàn bộ quá trình chiến đấu gần ba phút, từ bắt đầu đến kết thúc, chỉ dùng ba phút liền xong.
Hiện trường tĩnh mịch.
“Ta ở đâu, ta là ai?”
Mọi người đơ ra nhìn người đứng giữa đám thi thể yêu thú phía trước.
Đã từng bị bọn họ cười nhạo, trở thành trò cười của trường học, phế vật Mộc Phàm, thế mà một thân một mình đánh gục toàn bộ mười lăm con yêu thú, quả thực khó có thể tưởng tượng, chấn động mọi người.
“Giả đi?”
“Ta đang nằm mơ?”
“Đây còn là phế vật Mộc Phàm sao?”
“Ôi mẹ ơi!”
Mấy đồng học nổ tung chảo, ánh mắt nhìn Mộc Phàm mang theo một loại chấn động cùng khó tin, như gặp quỷ.
Đây là phế vật?
Nói giỡn hả, người như vậy là phế vật, bọn họ tính cái gì?
Đừng nói các bạn học, chính là các lão sư cũng ngốc rồi, nhìn Mộc Phàm đứng ở nơi đó, bốn phía rải rác thi thể yêu thú.
Có yêu thú diện mạo dữ tợn, thể trạng khổng lồ, lại bị Mộc Phàm dùng hai ba quyền đánh chết.
Sức của một người, liền giải quyết mười lăm con yêu thú, hoàn toàn không cần bất kỳ người nào trong ban giúp đỡ.
Chuyện này làm cho các lão sư mờ mịt, hoàn toàn không hiểu được, đây vẫn là phế vật mười năm không nhập môn trước kia mà bọn họ nhận thức sao?
“Có phải ta còn chưa tỉnh ngủ hay không?” Có lão sư mờ mịt nói.
Các lão sư nhìn nhau, nhìn về phía vị trí ban ban, hoàn toàn là một cảnh tượng khác.
“Lâm lão sư, Mộc Phàm ban các ngươi...” Có lão sư mở miệng vừa nói, lại không thể nào nói lên.
Buồn bực, không biết nói gì, khiếp sợ, tóm lại trong lòng lẫn lộn.
Đừng nói bọn họ, chính là Lâm Cảnh Phong đều khiếp sợ, ánh mắt nhìn Mộc Phàm trở nên sáng ngời, nóng rực.
“Tiểu tử giỏi lắm, thế mà che giấu sâu như vậy?” Trong lòng Lâm Cảnh Phong vui mừng quá đỗi.
Đối với Mộc Phàm, hắn cũng rất bất đắc dĩ a, mang theo suốt ba năm, vẫn không có thể học lên, hiện tại đột nhiên nhất chiêu bùng nổ, chấn động mọi người.
Lâm Cảnh Phong kích động không thôi, vốn dĩ đã muốn xuống cứu viện, nhưng kết quả khiến mọi người khó tin.
Mộc Phàm dùng sức của mình, diệt mười lăm con yêu thú.
“Lão sư, bên này giải quyết, ta có thể đi tới chỗ các ban khác giải quyết những yêu thú kia sao?”
Đang lúc mọi người ngây ngốc, trong sân, Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn một đám lão sư phía trên, mở miệng hỏi một câu như vậy.
Mọi người bừng tỉnh, các đồng học ngạc nhiên.
Mà các lão sư lại nhìn nhau, nhìn nhau không nói gì, câm nín nhìn Mộc Phàm.
Tiểu tử này, cố ý kích thích bọn họ sao?
“Không cần.” Lâm Cảnh Phong lập tức tỉnh táo lại.
Hắn mở miệng nói: “Xem ra, những yêu thú bình thường này không có tính khiêu chiến đối với ngươi, ngươi đi lên đi, khoá thực chiến lần này, ngươi hạng nhất.”
“Chư vị, các ngươi không có ý kiến gì đi?” Lâm Cảnh Phong nói xong, nhìn các lão sư chung quanh.
Mọi người nhìn nhau, không lời gì để nói, có ý kiến sao?
Nói giỡn hả, có thể có ý kiến gì, dù thật sự có ý kiến cũng vô dụng, bởi vì mình Mộc Phàm liền giải quyết mười lăm con yêu thú, ai ý kiến cũng không có tác dụng.
Đây là hàng thật giá thật, hoàn toàn không có một chút gian lận, là Mộc Phàm một quyền một chưởng đánh hạ, tất cả mọi người tận mắt chứng kiến.
Nếu không có tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng, một phế vật lưu ban ba năm thế mà có thực lực kinh người như thế?
“Chúng ta...”
“Không ý kiến.”
Một đám lão sư cười khổ lắc đầu, tất cả tỏ vẻ không có ý kiến, cho dù có cũng giấu ở trong lòng không dám nói ra.
Bởi vì đây là sự thật a.
Mộc Phàm dùng sự thật tới chứng minh, làm cho bọn họ không còn lời nào để nói.
“Ngươi đi lên đi, kế tiếp không cần ngươi ra sân nữa.”
Lâm Cảnh Phong cong khóe miệng hơi, vẫy vẫy tay với Mộc Phàm, kế tiếp đã không cần hắn tham dự.
Bởi vì không có bao nhiêu ý nghĩa, thậm chí có chút lãng phí yêu thú do trường học tốn tiền mua.
Nếu bị Mộc Phàm giết sạch hết, như thế nào bồi dưỡng kinh nghiệm thực chiến cho các đồng học khác, cho nên dứt khoát cho hắn hạng nhất, trực tiếp kết thúc, miễn cho giết hết rồi người khác liền không có mà giết.
Mộc Phàm vừa nghe có chút thất vọng, nhưng vẫn đi ra.
Giữa đường ngang qua chỗ các đồng học, một đám sôi nổi tránh ra một lối đi, ánh mắt nhìn Mộc Phàm mang theo sự kính sợ.
Trong đó, sắc mặt Lạc Thiên đổi tới đổi lui, đen lại trắng, hoàn toàn bị Mộc Phàm làm choáng váng.
Đây là phế vật trước kia?
Trong lòng Lạc Thiên mờ mịt, đã bị hành động của Mộc Phàm chấn động, trong lòng không cân bằng.
“Đáng chết, đáng chết, vì cái gì, vì cái gì có thực lực như vậy?”
Lạc Thiên điên cuồng gào thét trong lòng.
Hắn không tin, đã từng là phế vật tu luyện Tôi thể quyền mười năm không nhập môn, vì sao lập tức bộc phát ra thực lực kinh người như thế?
Hơn nữa, vừa rồi đánh gục yêu thú cũng không phải dùng Tôi thể quyền, mà là võ học cấp cao nào đó, năng lực thực chiến kinh người, lực sát thương khủng bố.
Mười lăm con yêu thú, không đến ba phút toàn bộ nằm xuống.
Tiêu Văn đang chăm chú nhìn, nhìn Mộc Phàm, không chớp mắt.
Khi Mộc Phàm qua nàng, bước chân dừng một chút, nhìn nàng một cái, ánh mắt hai người đụng chạm, thân thể Tiêu Văn run nhẹ, thẹn thùng cúi đầu.
Nhìn đến cảnh này, Lạc Thiên phát điên, hận không thể xé nát Mộc Phàm.
Chỉ tiếc, Mộc Phàm căn bản không có để ý tới Lạc Thiên, rời khỏi sân, chỉ để lại các đồng học đứng ở trong sân, trong lòng hỗn loạn.
Đây là chuyện gì?
“Ban ba, kế tiếp, các ngươi một lần nữa đối mặt với mười con yêu thú, nếu là có thể hoàn toàn giải quyết, vậy ban ba các ngươi sẽ là tập thể hạng nhất lần này.”
Lâm Cảnh Phong mở miệng, vì công bằng, trực tiếp cho ban ba làm lại từ đầu.
Mọi người vừa nghe xong, tinh thần phấn chấn, lập tức tỉnh táo, còn tưởng rằng không có việc cho bọn họ, đều bị Mộc Phàm giành hết.
Hiện tại vừa nghe còn được chiến đấu, tức khắc hưng phấn.
“Mộc Phàm, ta muốn chứng minh, ta không thể kém hơn ngươi.”
Nghe thế, hai mắt Lạc Thiên tức khắc đỏ lên, trong lòng trào ra một suy nghĩ điên cuồng.
Hắn xoay người nhìn chằm chằm cửa hầm phía trước, bên trong lại lần nữa truyền đến từng đợt thú rống.
Mười con yêu thú phóng ra.
“Các ngươi nhìn, một mình ta giải quyết.”
Không chờ mọi người phản ứng, Lạc Thiên trực tiếp nhảy ra, chạy như bay nhằm về phía mười con yêu thú.
Đây là muốn bắt chước Mộc Phàm, một mình giải quyết yêu thú.
Mọi người muốn chết não, vẻ mặt mộng bức nhìn Lạc Thiên.
Mặt khác lão sư cũng bị hắn làm sửng sốt, ngươi đanh làm trò gì a?