Chương 32: Kinh sợ

Dịch: LapTran

-----

Một đám người xông vào tiệm cơm, đuổi không ít khách nhân ra ngoài.

Một màn này dừng ở trong mắt Mộc Phàm cùng mập mạp, mập mạp có chút khẩn trương.

“Mộc ca, bọn họ là Hổ Sa bang.” Mập mạp lén lút nói nhỏ.

Mộc Phàm kinh ngạc nói: “Nga, mập mạp ngươi biết bọn họ?”

Hắn kinh ngạc chính là đám gia hoả thế mà là Hổ Sa bang, nhưng Hổ Sa bang cùng Hổ Sa liệp yêu đoàn có quan hệ rất lớn.

Quả nhiên, nghe mập mạp nói: “Mộc ca, ta cũng chỉ nghe nói, bang chủ Hổ Sa bang là một tên Liệp yêu giả, tụ tập rất nhiều tiểu đệ, không chỉ có tạo thành một cái Liệp yêu đoàn, càng tụ tập rất nhiều tên rảnh rỗi ngoài xã hội tạo thành bang hội bên ngoài.”

“Tại vùng này có thể nói là muốn làm gì thì làm.” Mập mạp ngừng nói.

Hai người thấy đám người kia đã vào, hơn nữa những người khác trong quán cơm đều đứng dậy rời đi, như sợ trốn không kịp.

“Này, hai tên các ngươi.”

Có hai gia hoả cánh tay có hình xăm chỉ vào Mộc Phàm cùng mập mạp, vẻ mặt hung ác dạng.

Một tên trong đó quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, nói chính là các ngươi, nhanh cút đi, nơi này chúng ta bao hết.”

Nhìn thấy nhóm người này đuổi khách, Mộc Phàm cùng mập mạp vẫn không nhúc nhích, còn ngồi ở chỗ kia ăn cơm thịt chưng, giống như không nhìn thấy gì.

Lão bản cũng không dám hé răng, hiển nhiên bình thường cũng không ít lần bị những người này quấy rầy.

“Nha, hai tiểu tử gan béo sao?”

Thấy Mộc Phàm cùng mập mạp không nhúc nhích, còn đang chậm rãi ăn cơm, đám người lập tức phát hỏa.

Hai tên trực tiếp đi tới, mặt hung ác, cầm lấy một bình rượu trên bàn, không có ý tốt.

“Tiểu tử gan lắm, dám làm lơ chúng ta?”

Mới vừa đi lên, một người trong đó cầm bình rượu chỉ vào mập mạp, một người khác vung bình rượu tử nhắm ngay đầu Mộc Phàm, nện tới.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, liền thấy Mộc Phàm cầm một chiếc đũa, nhanh như tia chớp cắm vào cổ tay đối phương.

Phốc!

“A...”

Cùng với một tiếng hét thảm, bình rượu rơi xuống, bị Mộc Phàm tiếp được, trở tay chính là đập vào đầu đối phương.

Loảng xoảng một tiếng, bình rượu vỡ tung, tên lưu manh kia chưa kịp rên một tiếng trực tiếp ngã trên mặt đất ngất đi, trên cổ tay còn có một chiếc đũa.

Phanh!

Một người khác bị mập mạp tát lăn ra mặt đất, sùi bọt mép, không ngừng run rẩy rồi cũng ngất.

“Ha ha, béo gia ta thật lâu không đánh nhau.” Mập mạp cười hắc hắc, mặt mũi bầm dập cười rộ lên trông rất khó xem.

Hắn cùng Mộc Phàm đứng chung một chỗ, nhìn đám Hổ Sa đang ngây người ra.

Đây là lần đầu tiên có người dám đối nghịch bọn họ a.

"Khốn nạn!”

“Dám trêu Hổ Sa chúng ta.”

“Làm thịt bọn họ.”

Một đám người rốt cuộc tỉnh táo lại, tức khắc giận tím mặt, nhìn hai cái đồng bạn bị đánh ngã, lập tức bùng nổ.

Người xung quanh vừa thấy không xong liền chạy tứ tán, chỉ để lại mười mấy tên Hổ Sa đang từ trên người lấy ra côn bổng, vũ khí, lập tức vây lại.

“Lên!”

Hét lớn một tiếng, mười mấy tên thành viên Hổ Sa vung côn bổng, muốn đánh chết Mộc Phàm cùng mập mạp.

“Mập mạp, ngươi bên trái, ta bên phải, xem ai đánh nhiều hơn.”

Mộc Phàm cười lạnh một tiếng, nói xong phóng vút qua, hai tay duỗi thẳng, bang bang hai quyền đánh bay hai người, xoay người quét chân một cái, một tiếng phanh, đá bay một người.

“Tới tới tới, béo gia chơi đùa cùng các ngươi.”

Mập mạp cười lớn phóng đi, thân hình hai trăm ký đâm bay hai người, bên trái hai tên bị mập mạp một tay kẹp một cái ở nách, tiếng nứt xương rắc rắc truyền đến.

“A...”

Phanh phanh phanh...

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, lão bản trốn ở trong phòng xem ngây người, mở to mắt nhìn Mộc Phàm cùng mập mạp thành thạo đánh nằm mất thành viên Hổ Sa.

Không sót một tên, toàn bộ nằm trên mặt đất quay cuồng kêu rên.

“Thu phục, mười cái.”

Mộc Phàm vỗ vỗ tay, nhìn người nằm ngang dọc bốn phía, vừa mới đánh mười cái.

Còn mập mạp bên kia, trên mặt có chút xấu hổ, mới đánh ngã bốn người, cảm giác có chút thật mất mặt a.

“Mộc ca lợi hại.” Hắn cười vỗ mông ngựa.

Mộc Phàm thì không bị gì, nhóm người này chính là một đám lưu manh, lại không phải võ giả, căn bản không có chút tu vi nào.

Chỉ xem như luyện tập một ít kiến thức cơ bản, còn không tính là nhập môn, cho nên dễ dàng đánh ngã, một chút cảm giác tự hào đều không có.

Tính ra nhóm người này chỉ là thành viên bên ngoài của Hổ Sa.

“Tiểu tử, ngươi dám đối nghịch cùng Hổ Sa chúng ta?”

Trên mặt đất, một tên che đôi mắt sưng lên, giận dữ không thôi.

Hắn trừng mắt nhìn Mộc Phàm, uy hiếp nói: “Hai tiểu tử các ngươi chết chắc rồi, có ngon đừng đi.”

“Ai cho các ngươi đi nha?”

Nhìn bọn họ muốn bò dậy rời đi, Mộc Phàm nhàn nhạt nói một câu, làm tất cả thành viên Hổ Sa run run, hoảng sợ nhìn hắn.

“Ngươi, ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Tên vừa nói kinh giận đan xen hỏi.

Mộc Phàm cười tủm tỉm đi tới: “Xem ngươi hình như không phục a.

Phanh!

“A...”

Phanh phanh phanh...

Ngay sau đó, tên này đã bị Mộc Phàm tay đấm chân đá, trực tiếp lăn trên mặt đất kêu thảm, rất mau bị đánh đến hơi thở thoi thóp.

Hắn hoảng sợ nhìn Mộc Phàm, đánh suốt hai phút, thân thể đều mau tan thành từng mảnh, thế mà bật khóc.

“Đừng đánh, ta phục, phục còn không được sao?” Hắn hoảng sợ kêu thảm.

Trong lòng bi phẫn muốn chết, còn không phải là nói một câu cứng rắn thôi sao, lại đánh vài phút mới dừng tay.

“Phục?” Mộc Phàm cười, nụ cười kia có chút lạnh, đám Hổ Sa sở tới mực run lên.

Thật sự sợ hắn tiếp tục đánh, vậy sẽ thảm.

“Các ngươi đuổi khách đi, tính như thế nào đây?” Mộc Phàm bình tĩnh hỏi.

Lời này vừa ra, tên vừa bị đánh hoàn toàn tỉnh ngộ, lập tức móc ra một mớ tiền mặt.

“Bồi thường, chúng ta bồi thường.”

“Đúng đúng đúng, bồi thường, đúng vậy.”

Rất mau, mấy tiểu đệ sôi nổi móc tiền mặt ra, Mộc Phàm từng bước từng bước thu lại.

Kiểm kê một chút, sắc mặt tức khắc khó coi.

“Mới năm vạn, các ngươi nghèo vậy sao?”

Mộc Phàm lạnh mặt hừ nói: “Có phải cất giấu không chịu lấy ra phải không, hay là các ngươi còn không phục?”

“Không không không, chúng ta không có giấu, đều ở chỗ này.”

Tên vừa bị đánh vội vàng xin tha.

Hôm nay thật xui xẻo, gặp phải hai cái sát tinh, bị đánh một trận còn không xong, toàn bộ tài sản trên người đều bị đối phương thu rồi.

“Được, liền không làm khó các ngươi, nhưng các ngươi tụ tập náo loạn, vẫn nên đi chỗ đội chấp pháp giao phó hành vi phạm tội.”

Mộc Phàm nói xong lấy di động ra, dưới ánh mắt hoảng sợ của một côn đồ bấm gọi một dãy số.

Tít tít...

Chỉ là dãy số bên kia truyền đến tiếng tít tít, hiển nhiên không kết nối được.

Mộc Phàm nhíu mày, dãy số là số của Lăng Sa, thế mà không gọi được, rất kỳ quái.

Nhưng hắn lại thay đổi dãy số khác, lần này gọi được.

“Này, Võ đội, ta bị một đám người không hợp pháp tập kích, tự xưng là Hổ Sa, muốn tới giết ta, toàn bộ bị ta đánh ngã.”

“Đúng vậy, ngươi phái người lại đây mang về thẩm vấn.”

Mộc Phàm nói một hồi, khiến mọi người ở đây sợ ngây người.

Một đám thành viên Hổ Sa hoảng sợ không thôi nhìn Mộc Phàm, tiểu tử này có lai lịch, thế mà trực tiếp gọi cho đội trưởng đội chấp pháp?

Nhưng rất mau, bọn họ liền muốn hôn mê, chúng ta không muốn giết ngươi, là ngươi đánh chúng ta trước.

Nhưng bọn họ đã không cơ hội giải thích, không tới hai phút, mấy chiếc xe chấp pháp lái qua đây, có một đoàn chấp pháp giả tới.

“Mộc Phàm, tiểu tử ngươi không có việc gì đi?”

Mang đội chính là một tên trung đội trưởng, nhận biết Mộc Phàm, nhìn thấy tình cảnh hiện trường nhịn không được cười khổ.

“Tất cả những người không hợp pháp mang đi hết, mang về thẩm vấn, dám tập kích người của đội chấp pháp, cần phải điều tra rõ.”

Trung đội trưởng lạnh lùng nói, thiếu chút nữa doạ chết mấy tên Hổ Sa.

Ánh mắt bọn họ nhìn Mộc Phàm mang theo sợ hãi, gia hỏa này thuộc đội chấp pháp?

Tên vừa nãy thiếu chút nữa đái ra quần, thầm mắng ngươi sớm nói chính mình thuộc đội chấp pháp, chúng ta nào dám ngang ngược a.

Một đám thành viên Hổ Sa mang vẻ mặt đưa đám bị đội chấp pháp mang đi.