Chương 49: Muốn Thử Một Lần Không, Linh Lung Công Chúa Xuất Thủ
Linh Lung công chúa rời đi, lưu lại một đám thiên kiêu tâm tính sụp đổ.
Phương Thiên nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân nói: "Lúc luận võ chọn rể, ta sẽ đánh bại ngươi, chứng minh với công chúa, ta còn mạnh hơn ngươi!"
"Ta cũng vậy." Lâm Bá Thiên lạnh lùng nói.
Có vài thiên kiêu để lại lời tàn nhẫn.
Có vài thiên kiêu nhìn Sở Cuồng Nhân một cái thật sâu.
Sau khi mọi người dần đi hết, Lý Tinh Thần đi tới, vô cùng kính nể nhìn Sở Cuồng Nhân, "Sở huynh đúng là Sở huynh, quả nhiên lợi hại, đến Linh Lung công chúa cũng không thể kháng cự mị lực của ngươi."
Sở Cuồng Nhân đứng tại chỗ sờ cằm, "Lý huynh, ta nghiêm trọng hoài nghi Linh Lung công chúa này đang hố ta."
"Ấy, làm sao lại thế, nếu ta là nữ tử, chắc chắc cũng sẽ chọn Sở huynh ngươi." Lý Tinh Thần nói.
"Được rồi, không nói nữa, trước tiên tìm một nơi ở lại đã."
Ba người tìm một khách sạn xa hoa ở lại.
Ban đêm, Lý Tinh Thần lôi kéo Sở Cuồng Nhân tiến về Thiên Đảo Hồ mà Linh Lung công chúa nói để dự tiệc.
Thiên Đảo Hồ, tên cũng như nghĩa, chính là một hòn đảo lớn giữa một hồ nước, vô cùng rộng lớn, cho nên tên là Thiên Đảo hồ.
Phong cảnh tại Thiên Đảo Hồ rất tươi đẹp, nơi Linh Lung công chúa thiết yến chính là ở hòn đảo trung tâm của Thiên Đảo Hồ.
Trong một tòa cung điện, thiên kiêu các nơi hội tụ, trong đó có không ít đệ tử của một số đạo thống Thánh Nhân, ví dụ như đám người Phương Thiên, Lâm Bá Thiên.
Lúc Sở Cuồng Nhân mang theo Lam Vũ, Lý Tinh Thần tiến vào, ánh mắt mọi người hội tụ tới, có hiếu kỳ, cũng có địch ý.
Đối với cảm giác bị vạn chúng chú mục này, Sở Cuồng Nhân đã vô cùng thích ứng, lạnh nhạt tìm một nơi ngồi xuống.
Nhìn đi nhìn đi, dù sao cũng không thiếu miếng thịt nào.
Lại nói, ta đẹp trai như vậy, không cho người ta nhìn thì rất đáng tiếc.
"Công chúa giá lâm!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Một nữ tử mặc trường bào hoa lệ chậm rãi đi đến.
Lông mày như núi xa, môi như Chu Đan, người khoác hoa phục, tư thái thướt tha, khí chất cao quý, dung nhan vô cùng xinh đẹp.
Đó là vẻ đẹp cao cao tại thượng, giống như nữ vương.
Mọi người theo bản năng nhìn thoáng qua Lam Vũ bên cạnh Sở Cuồng Nhân.
Hai nàng này đều là tuyệt sắc đương đại.
Một người thanh lãnh thần thánh, không thể xâm phạm.
Mà người xinh đẹp vô song, khó mà tới gần.
Nếu nói Lam Vũ giống như Tuyết Liên sinh trưởng trên vách núi treo leo, như vậy Linh Lung công chúa chính là mẫu đơn phú quý dễ hỏng, mỗi người mỗi vẻ.
"Bái kiến Linh Lung công chúa."
"Quả nhiên Linh Lung công chúa xinh đẹp mĩ lệ như lời đồn."
"Hôm nay gặp công chúa, chuyến này đi đúng là không sai."
Một đám thiên kiêu đứng dậy tiếp đón.
Sở Cuồng Nhân lại yên ổn ngồi nguyên chỗ, nhìn thoáng qua Linh Lung công chúa, rồi lại nhìn về phía Lam Vũ, "Vẫn là Lam Vũ nhà ta đẹp mắt."
Nghe thấy Sở Cuồng Nhân nói vậy, Lam Vũ tâm hoa nộ phóng, trên mặt cũng lộ ra ý cười không kiềm chế được, tăng thêm mấy phần kiều diễm.
"A, nàng tên là Lam Vũ sao?"
Linh Lung công chúa giống như nghe thấy lời Sở Cuồng Nhân nói.
"Lam Vũ bái kiến công chúa." Lam Vũ chắp tay hành lễ.
"Không cần khách khí."
Linh Lung công chúa nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, trên mặt lộ nụ cười vô cùng rực rỡ, "Sở đạo hữu có thể tới đây, ta rất vui vẻ."
Một đám thiên kiêu tức giận đến nghiến răng.
Móa nó, lại như vậy rồi.
Trong mắt công chúa chỉ có Sở Cuồng Nhân thôi.
"Công chúa khách khí." Sở Cuồng Nhân càng cảm thấy Linh Lung công chúa đang hố hắn, có công chúa nhà nào lại không rụt rè như vậy.
Yến hội bắt đầu.
Một đám thiên kiêu đều đang quan sát lẫn nhau.
Bọn họ đều biết, những người này đều là đối thủ của mình.
Nhân lúc này, đương nhiên phải quan sát kĩ một chút, nhất là Sở Cuồng Nhân, người quan sát hắn nhiều nhất, cũng ngưng trọng nhất.
"Trong lời đồn, Sở đạo hữu từng mượn một đạo Hồng Mông Tử Khí chém giết Bạch Vân Kiếm Tôn, diệt toàn bộ phủ thành chủ thành Bạch Vân, thủ đoạn cao cường thật sự khiến người ta bội phục." Lúc này, một vị thiên kiêu nói.
Hắn ta vừa nói xong, ánh mắt của mọi người lập tức có chút cổ quái.
Lời này vừa nghe giống như đang khen Sở Cuồng Nhân.
Thật ra không phải vậy.
Nhấn mạnh hai chữ mượn nhờ, là nói Sở Cuồng Nhân giết chết Vô Thượng Chí Tôn cũng không phải dựa vào tu vi của mình, mà dựa vào ngoại vật, tính chất khác nhau.
Diệt toàn bộ phủ thành chủ thành Bạch Vân, chính là đang lên án thủ đoạn của Sở Cuồng Nhân độc ác, giết người như ngóe, già trẻ phụ nữ đều không buông tha.
"Nói chuyện âm dương quái khí như thế."
Sở Cuồng Nhân cười nhạt một tiếng.
Sau đó hắn nhìn về phía thiên kiêu kia, hắn biết đối phương, hôm nay trên đường cái, hắn ta chính là Hoa Vân của Linh Hư Thánh Đại đã đối chiến với thiên kiêu của Tử Dương Cốc.
"Lúc ta giết Bạch Vân Kiếm Tôn, chỉ dùng hai kiếm, ngươi cảm thấy ta giết ngươi, cần dùng mấy kiếm?" Sở Cuồng Nhân lạnh lùng nói.
Lời vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Hoa Vân biến sắc, "Sở đạo hữu có ý gì, ta và ngươi không oán không cừu, vì sao ngươi lại ở trước công chúng đe dọa ta?"
"Không trả lời được sao? Muốn thử một lần không?"
Sở Cuồng Nhân cười nói, sau đó chậm rãi đứng lên.
Hành động của hắn, khiến trái tim mọi người ở đây run lên một cái.
Móa nó.
Hắn thật sự định giết người trong yến tiệc của công chúa sao?
Đồng tử Hoa Vân hơi co lại, trái tim nhảy lên, hắn ta bị Sở Cuồng Nhân nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy thân thể giống như bị rắn độc quấn lấy, cả người run rẩy.
"Ha ha, Sở Cuồng Nhân danh động thiên hạ, quả nhiên uy phong!"
Lúc này, ngoài cung điện truyền đến một tiếng cười to.
Một nam tử mặc trường bào màu vàng quý khí đi đến.
"Tam đệ." Linh Lung công chúa nhìn thấy người tới, hô lên một tiếng.
"Bái kiến Hoàng tỷ."
Người đến là tam hoàng tử của Thanh Vân vương triều.
Tên là Cố Trường Phong.
Cố Trường Phong nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, nói: "Đã sớm nghe nói Sở đạo hữu tu vi cao cường, không biết ta có vinh hạnh lãnh giáo một chút không?"
"Hoàng tử muốn thử một chút?"
"Được."
Sở Cuồng Nhân gật đầu, đáp ứng.
Đi đến khu đất trống bên ngoài cung điện, Cố Trường Phong triển khai tư thế, đạo vận lưu chuyển, nói: "Hoàng huynh ta thua trong tay ngươi, ta làm đệ đệ, nhất định phải làm chút gì đó, tiếp chiêu đi."
Lời nói vừa ra, Long khí màu vàng óng bay lên không trung, tiếng rồng ngâm vang vọng không trung, một quyền đánh ra, chính là Thánh Nhân pháp Long Sát Quyền!
Sắc mặt Sở Cuồng Nhân bình tĩnh, trong tay cầm Côn Ngô chém ra một kiếm.
Kiếm quang màu tím lập tức kinh diễm đêm tối.
Một kiếm này, còn óng ánh hơn tinh không đầy trời!
Kiếm quang chợt lóe lên, quyền kình hình rồng lập tức tán loạn, kiếm quang kinh khủng lại không hề dừng lại, thẳng tắp lao về phía Cố Trường Phong.
"Sao lại thế?"
Đồng tử Cố Trường Phong đột nhiên co rụt lại, sắc mặt đại biến.
Mắt thấy kiếm quang tới gần, nhưng Cố Trường Phong lại không có sức chống cự, thậm chí còn không thể trốn tránh được, trên mặt hiện ra hoảng sợ.
Lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta, một chưởng vỗ ra, linh lực kinh khủng trào ra, va chạm với đạo kiếm quang kia, lực trùng kích cuồng bạo bao phủ bốn phương tám hướng, toàn bộ hòn đảo chấn động, hồ nước lăn lộn.
"Là Linh Lung công chúa!"
"Công chúa lại có tu vi cao thâm như vậy."
Mọi người đều cảm thấy tim đập nhanh.
Bọn họ đều rung động bởi một kiếm này của Sở Cuồng Nhân, vừa kinh ngạc với tu vi của Linh Lung công chúa, trong lúc nhất thời có chút chưa tỉnh hồn.
"Hắn lại cường hãn như vậy!"
Phương Thiên vốn còn dự định khiêu chiến Sở Cuồng Nhân, lúc này nhìn thấy một kiếm của hắn, sắc mặt tái nhợt, đạo tâm bị trùng kích.
Hắn ta biết, một kiếm kia, hắn ta không có cách nào đón đỡ được!
Không chỉ hắn ta, tên Hoa Vân kia càng bị dọa đến bắp chân phát run.
Vừa rồi hắn ta lại gây hấn với nhân vật khủng bố như vậy a!
Bây giờ hắn ta đang hoài nghi, nếu Cố Trường Phong tới chậm một bước, có phải hắn ta sẽ thật sự chết trong tay đối phương rồi không? !
Tối nay, Sở Cuồng Nhân dùng một kiếm kinh diễm mọi người, kỹ kinh tứ tọa!