Chương 39: Bạch Vân Kiếm Tôn Xuất Quan, Thất Tổ Cây Khô Gặp Mùa Xuân
Thiên Nhân Ngũ Suy!
Đương nhiên Sở Cuồng Nhân đã nghe nói qua, đây là giai đoạn tu vi của tu sĩ không cách nào tiến thêm một bước, dần dần đi về phía cuối sinh mệnh.
Cho dù là Vô Thượng Chí Tôn, tuyệt đỉnh Đại Thánh đều vô cùng e ngại Thiên Nhân Ngũ Suy, hiện tại, thất tổ đang ở trong giai đoạn Thiên Nhân Ngũ Suy!
Một khi hao tổn linh lực rất lớn, sẽ gia tốc quá trình tử vong của ông ấy.
Sở Cuồng Nhân vô cùng lo lắng, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, đạm mạc nói: "Chuyện hôm nay phủ thành chủ làm ra, ta nhớ kỹ."
"Tiền bối, chúng ta đi thôi."
Sở Cuồng Nhân đứng dậy rời đi.
"Tiểu gia hỏa, ngươi không giết đám người này sao?"
Giọng nói của thất tổ băng lãnh, sát ý lẫm liệt.
Uy áp Chí Tôn tràn ngập, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong lòng Sở Cuồng Nhân âm thầm liếc mắt.
Giết cái rắm.
Ngươi không biết tình huống hiện tại của ngươi sao?
Giết đám tôm tép nhỏ bé này không có vấn đề gì, nhưng trong phủ thành chủ còn cất giấu một tên vô thượng Kiếm Tôn Diệp Vô Ngân a!
Nếu ông ta xuất thủ, lão già ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?
Tâm lý nghĩ như vậy, nhưng Sở Cuồng Nhân lại không rụt rè nói, "Tốt xấu gì Bạch Vân Kiếm Tôn cũng là người nổi danh cùng với sư tôn, hôm nay xem như cho ông ấy chút mặt mũi, đợi ngày sau, để ông ấy tự mình đi bàn giao với sư tôn."
"Đại sư huynh của Huyền thiên tông, trạch tâm nhân hậu, khiến người ta bội phục."
Lúc này, một giọng nói đạm mạc vang lên trong hư không.
Sau đó một cỗ đạo vận khủng bố, phô thiên cái địa bao trùm toàn bộ thành chủ phủ, lại đè qua thất tổ.
Một người trung niên mặc bạch bào chậm rãi đạp không mà đến.
"Đúng là sợ cái gì gặp ngay cái đó mà."
Trong mắt Sở Cuồng Nhân lướt qua một vệt ngưng trọng.
"Phụ thân!"
"Thành chủ!"
Sắc mặt mọi người vui vẻ, trong lòng vô cùng quyết tâm, bởi vì người tới chính là Bạch Vân Kiếm Tôn Diệp Vô Ngân, là thần thoại bất bại trong thành Bạch Vân!
"Ha ha, khởi động Thiên Hoang Tỏa Thiên Trận!"
Lúc này, Diệp Bạch Phong hô to một tiếng.
Chỉ thấy bên trong phủ thành chủ bỗng nhiên xuất hiện mấy cột sáng, trên từng cột có phù văn huyền diệu lưu chuyển, hình thành một lồng ánh sáng to lớn.
Trong nháy mắt, mấy người Sở Cuồng Nhân đã mất đi liên hệ với ngoại giới.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi cho rằng chúng ta không có bất kỳ chuẩn bị nào sao? Thiên Hoàng Tỏa Thiên Trận này vô cùng kiên cố, ngay cả Tôn giả cũng không cách nào đánh vỡ, lần này, ngươi và người hộ đạo của ngươi đều không đi được!"
Diệp Bạch Phong cười to nói.
Sở Cuồng Nhân không để ý đến đối phương, mà nhìn Diệp Vô Ngân cười nhạt nói: "Nghe nói Bạch Vân Kiếm Tôn bế quan sáu mươi năm chưa ra, không ngờ hôm nay lại vì một tên tiểu bối ta mà hiện thân, thật vinh hạnh."
"Thế nào, ngươi cũng muốn đoạt Hồng Mông Tử Khí sao?"
Bạch Vân Kiếm Tôn không thể phủ nhận, "Ta bị vây khốn tại Vô Thượng Chí Tôn cảnh đã hai ngàn năm, nếu lại không đột phá, chỉ sợ sẽ giống người hộ đạo bên cạnh ngươi, tiến vào Thiên Nhân Ngũ Suy, chỉ có một con đường chết."
Ông ta là Vô Thượng Chí Tôn, không cần Động Tất Chi Nhãn cũng có thể nhìn trạng thái bây giờ của thất tổ, chính là Thiên Nhân Ngũ Suy mà người người e ngại!
Mặc kệ là khát vọng với Thánh cảnh, hay là e ngại Thiên Nhân Ngũ Suy, tất cả đều khiến Bạch Vân Kiếm Tôn để mắt tới Hồng Mông Tử Khí.
Cho dù làm mất lòng Huyền Thiên tông cũng không tiếc!
Hơn nữa, nếu ông ta có thể thuận lợi đột phá đến Thánh cảnh, có thể khiến Diệp gia tấn cấp trở thành đạo thống Thánh Nhân, đến lúc đó sao phải sợ Huyền Thiên tông nữa?
"Muốn làm tổn thương thiên kiêu tông ta, phải bước qua cửa của ta trước đã."
Thất tổ đi lên một bước, ngăn cản trước mặt Sở Cuồng Nhân.
Uy thế Chí Tôn cổ lão không chút kiêng kỵ bạo phát, cho dù làm như vậy sẽ hao hết thọ nguyên còn lại, ông ấy cũng không tiếc!
"Ngươi già rồi, không ngăn được ta."
Bạch Vân Kiếm Tôn nói.
Trong giọng nói tràn đầy thong dong và đạm mạc.
Ông ta là Vô Thượng Chí Tôn, không ai nghi ngờ ông ta có năng lực như thế.
"Cùng lắm là chết thôi."
Linh lực trong cơ thể thất tổ điên cuồng bạo phát, hình thành một cỗ phong bạo vô cùng kinh khủng trong thiên địa, hư không điên cuồng rung chuyển.
Một cỗ đạo vận quấn quang người thất tổ, giống như tiểu kiếm lít nha lít nhít, tràn ngập một cỗ sắc bén khiến người ta không rét mà run!
Sau đó, một thanh trường kiếm hiện lên trước mặt thất tổ.
Sở Cuồng Nhân nhận ra thanh kiếm kia.
Chính là một trong mấy tên Thánh Kiếm trên Huyền Thiên Kiếm Sơn, tên là Thanh Đằng.
Không ngờ thất tổ nhập thế, cũng mang Thánh Kiếm này đến.
Uy áp Chí Tôn trùng trùng điệp điệp, giống như thủy triều điên cuồng đập lên hư không, khiến vô số tu sĩ sợ hãi rung động đến tim đập nhanh!
Mặc dù Chí Tôn đã già, nhưng uy áp vẫn còn như cũ.
"Ta nhận ra thanh kiếm kia của ngươi, ba ngàn năm trước, tông chủ đời thứ bảy của Huyền Thiên tông Huyền Phong, chính là cầm thanh kiếm này ngang dọc Thanh Long vực!"
"Ngươi là thất tổ Huyền Thiên tông, Huyền Phong."
Bỗng nhiên hai mắt Bạch Vân Kiếm Tôn tỏa sáng.
"Coi như ngươi có chút nhãn lực." Thất tổ thản nhiên nói.
"Đáng tiếc ngươi đã bước vào Thiên Nhân Ngũ Suy, nếu thời kỳ toàn thịnh, có thể đánh một trận với ngươi, sẽ càng thêm thú vị."
Trên mặt Bạch Vân Kiếm Tôn lộ ra vẻ tiếc hận.
Nhưng Sở Cuồng Nhân nghe vậy lại khịt mũi coi thường, "Nói thật êm tai, Kiếm Tôn đắc đạo như vậy, cuối cùng lại đi ngấp nghé cơ duyên của hậu bối, chỉ là kẻ hèn nhát không dám dùng lực lượng của chính mình đột phá mà thôi!"
"Ngươi nổi danh cùng sư tôn ta, quả thực chính là làm nhục sư tôn ta!"
Bạch Vân Kiếm Tôn sầm mặt, có chút tức giận.
"Tiểu bối, ngươi biết cái gì?"
"Ngươi có biết khi cảnh giới của một tu sĩ không cách nào đột phá, chỉ có thể không ngừng hao phí thời gian, thọ nguyên sẽ giảm bớt không?"
"Không phải ai cũng có Vô Thượng Đạo Thể như ngươi! Trên đời này còn nhiều người bình thường lắm, nếu không tìm phương pháp khác, làm sao có thể đi xa trên con đường tu hành, nhìn thấy vô thượng đại đạo chứ?"
Giọng nói của Bạch Vân Kiếm Tôn xuất hiện ba động, có chút oán giận.
Sở Cuồng Nhân vỗ tay tán thưởng, "Đây là lần đầu ta nhìn thấy có người muốn giết người đoạt bảo lại nói là lời thoát tục như vậy, không hổ là Chí Tôn."
"Bội phục, bội phục."
Trong lúc nói chuyện, Sở Cuồng Nhân không ngừng tới gần thất tổ.
Bạch Vân Kiếm Tôn không nghi ngờ gì, cũng không để châm chọc khiêu khích của Sở Cuồng Nhân ở trong lòng, nhưng sau đó, ông ta phát hiện dị dạng.
Chỉ thấy Sở Cuồng Nhân lấy ra một khỏa đan dược kim quang lưu chuyển, giống như châu ngọc đưa cho thất tổ, để ông ấy cấp tốc ăn vào.
"Không tốt! !" Sắc mặt Bạch Vân Kiếm Tôn biến hóa.
Ông ta đột nhiên xuất thủ, một đạo kiếm quang chém ra.
Kiếm quang màu trắng bạc phun ra nuốt vào đạo vận khủng bố, che khuất bầu trời!
Trước mặt uy thế Chí Tôn, thiên kiêu tuyệt thế còn chưa trưởng thành Sở Cuồng Nhân càng lộ ra nhỏ bé.
Lúc này, thất tổ trực tiếp ngăn chặn trước mặt Sở Cuồng Nhân, Thanh Đằng Kiếm trong tay thẳng tắp đâm ra, kiếm khí màu tím bá đạo mãnh liệt mà ra!
Hai đạo kiếm quang va chạm, hai loại đạo vận hoàn toàn khác biệt quấn quanh chém giết, hư không điên cuồng rung chuyển, giống như muốn sụp đổ.
Trùng kích khủng bố khiến Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ không nhịn được lùi lại.
Mà trên bầu trời, quanh thân thất cổ quấn từng đạo quang hoa, một cỗ sinh cơ dồi dào hiện lên, chỉ thấy da thịt khô quắt của ông ất bắt đầu trở nên sung mãn, tóc trắng tróc ra, một lần nữa mọc ra tóc đen.
Giống như cây khô gặp mùa xuân!
Hơn nữa, uy áp trên người thất tổ cũng càng ngày càng cường thịnh!
Tất cả mọi người không thể tin được nhìn một màn này.
Một lão đầu đã đi vào Thiên Nhân Ngũ Suy, thọ nguyên không còn mấy, lúc này lại một lần nữa toả ra sức sống, đây rốt cuộc là chuyện gì? !
Cũng có người chú ý tới hành động vừa rồi của Sở Cuồng.
"Ngươi cho ông ấy ăn cái gì!" Có người chất vấn.
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói: "Một viên Duyên Thọ Đan mà thôi."
Vừa rồi, hắn chợt nhớ tới, lúc mình liên tiếp rút mười lần, từng đạt được một viên Duyên Thọ Đan cấp Tinh Diệu lấp lánh.
Hắn vẫn luôn giữ viên thuốc này, không có đất dụng võ.
Bây giờ cho thất tổ sử dụng, không thể tốt hơn.