Chương 45. Gặp Gỡ Một Cô Gái!
An Lương ký danh sách chuyển nhượng xong, Tống Nhân cười ha hả.
“Em trai, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, anh có chút khả năng ở Thái Lan này, em cứ yên tâm tự do thong thả ở đây.” Tống Nhân tự tin nói.
“Đúng rồi em trai, anh đã sắp xếp một bữa tiệc chào đón em, còn đặc biệt chuẩn bị cho em vài thứ đặc sắc của Thái Lan.” Tống Nhân cười đểu nói.
Không đầy một khắc An Lương hiểu ngay ẩn ý của câu này, cậu vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, anh trai, em vẫn còn nhỏ!”
“Vậy không phải là vừa đúng lúc sao?” Tống Nhân lại cười ha hả: “Anh sắp xếp cho em, giúp em tối nay trở thành đàn ông!”
An Lương tiếp tục từ chối: “Không được, anh trai, em chuẩn bị đi dạo xung quanh Băng Cốc vài vòng, tìm hiểu văn hoá của Thái Lan một chút, sẵn đi dạo qua chợ hải sản xem có cái gì.”
Tống Nhân cũng không cưỡng cầu: “Cũng được, chợ đêm ở Thái Lan không tệ, có rất nhiều du khách từ Đại Hạ Quốc đến chơi, không chừng em còn có thể gặp gỡ gái đẹp gì đấy!”
Nói đến đây, Tống Nhân bổ sung: “Machai, ông mang theo vài người anh em bảo vệ em của tôi, chú ý đám lưu manh, trộm vặt hay móc túi gì đó một chút.”
Mặc dù Thái Lan có rất nhiều khách du lịch, thế nhưng sự phát triển chung của đất nước tương đối lạc hậu, từ đó sinh ra một số trộm vặt, móc túi, đôi khi còn vừa lái xe vừa ăn cướp.
Machai gật đầu: “Vâng, ông chủ!”
An Lương cũng không cự tuyệt ý tốt của Tống Nhân, quả thật nếu có người địa phương đi theo có thể tránh được phiền toái.
An Lương đi ngắm cảnh, du ngoạn như những du khách bình thường trên đường phố ở Băng Cốc, thực tế thì cậu chính là một du khách bình thường, thuận tiện tới ký tên giấy tờ mà thôi.
Màn đêm buông xuống.
An Lương đi đến nơi bán hải sản ở chợ đêm của Băng Cốc, cậu xem nhiều loại hải sản, hải sản ở đây quả thật rất rẻ, giá cả chỉ bằng 1⁄3 đến 1⁄2 ở thành phố Thịnh Khánh.
Ví dụ như giá của tôm hùm Boston ở Thịnh Khánh là 100 tệ/cân, thế nhưng ở đây chỉ cần 40-50 tệ mà thôi.
Thậm chí An Lương còn phát hiện ra cua dừa trong tin đồn!
Cua dừa là loài cua ăn dừa để lớn lên, nó là họ hàng gần của ốc mượn hồn, nó sở hữu một đôi càng khoẻ đến mức có thể kẹp nát vỏ dừa, nếu ngón tay ngón chân ai bị cua dừa kẹp lấy, vậy chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
Tin đồn nói rằng, vì cua dừa ăn dừa để sống, thịt của nó có mùi hương của dừa, nên giá bị đôn lên rất cao.
Ở thành phố Thịnh Khánh, giá của cua dừa có thể lên đến 700 tệ/cân, cho dù ở thành phố Duyên Hải cũng cần 600 tệ/cân, thế nhưng ở đây chỉ cần 300 tệ/cân.
Lúc An Lương đang quan sát quầy hàng bán cua dừa, một giọng nữ truyền đến: “Nếu cậu muốn nếm thử hương vị của cua dừa, tôi khuyên cậu nên cân nhắc cẩn thận!”
An Lương nhìn về phía giọng nói phát ra, hơn nữa còn sử dụng hệ thống 'Máy Quét Thông Tin Giai Nhân' cùng hệ thống 'Máy Quét Hảo Cảm Giai Nhân' cùng một lúc.
......
Liễu Tâm Di:
Tuổi: 23
Chiều cao: 163
Cân nặng: 44kg
Nhan sắc: 92
Dáng người: 86
Đặc thù: 95
Thiện cảm: 59
......
Nhan sắc của Liễu Tâm Di không tệ, đạt đến trình độ ‘ngàn dặm có một’.
“Xin chào, tôi là An Lương, đến từ Thịnh Khánh, còn chị?” An Lương chủ động bắt chuyện.
Liễu Tâm Di đáp lại: “Liễu Tâm Di đến từ Đế Đô. Tôi vừa mới ăn cua dừa, thật khiến tôi thất vọng, nên không hi vọng đồng bào bị mắc lừa.”
“Rất khó ăn à?” An Lương hỏi lại.
Liễu Tâm Di xỉa xói: “Quả thật rất khó ăn, có một mùi nhựa khó nói, mùi vị cũng không tốt, gạch cua càng không thể giải thích hết trong một lời, tóm lại ném thẳng 1600 tệ xuống biển!”
“Vậy là cua dừa thất bại rồi?” An Lương nín cười.
Liễu Tâm Di gật đầu: “Chắc chắn thất bại! Đâu ra vị dừa, muốn có vị dừa thì tự ăn kẹo dừa, cua dừa cái gì, tất cả đều là lừa gạt!”
An Lương dò hỏi: “Chị có món gì đề cử không?”
“Tôm tít ổn đấy!” Liễu Tâm Di đề cử: “Đặc biệt là là tôm tít 6 lạng trở trên, thịt chất lượng, vị tươi ngon, quan trọng là nhiều thịt, gạch tôm cũng rất ngon, giá chỉ bằng 2⁄3 cua dừa.”
An Lương chủ động mời: “Vậy tôi có thể mời chị đi ăn thử tôm tít không?”
Liễu Tâm Di cũng không từ chối: “Để tôi dẫn đường, tôi biết một nhà hải sản làm tôm tít rất ngon.”
“Ha ha ha, may mắn là ở Thái Lan này gặp được người nói tiếng Hạ Quốc, bằng không tôi tưởng gặp phải lừa đảo rồi.” An Lương trêu chọc.
Liễu Tâm Di liếc An Lương một cái.
Một lát sau, An Lương đi theo Liễu Tâm Di đến một nhà hàng hải sản, cô chỉ vào bể kính nói: “Cậu nhìn xem, những con tôm tít này trông rất ngon đúng không?”
Tôm tít là một loài tôm khá lớn, tôm tít của nhà hàng này lại chỉ dài bằng một cánh tay nhỏ, thế nhưng mỗi con đều rất tươi sống.
An Lương nhìn thực đơn, tôm tít lớn như vậy lại chỉ cần 200 tệ/cân, hơn nữa đã bao gồm phí nấu nướng, cậu rất thích thích ăn tôm, hiển nhiên sẽ không bỏ qua món tôm tít.
“Này chị, về món tôm tít, chị có đề cử vị nào không?” An Lương hỏi Liễu Tâm Di.
Liễu Tâm Di đáp lại nói: “Vị tiêu cũng không tệ, hấp nguyên vị cũng ngon, vị tom yum của Thái Lan thì bỏ đi, hoặc cậu cũng có thể chọn kiểu cay.”
An Lương cười đáp lại: “Trẻ con mới cần lựa chọn!”
“Ông chủ, ngoại trừ vị tom yum ra, những loại khác đều làm hai phần.” An Lương chào hỏi cùng ông chủ cửa hàng bằng tiếng Thái rất thành thục.
Liễu Tâm Di kinh ngạc nhìn An Lương, cô không nghĩ An Lương lại biết nói tiếng Thái!