Chớp mắt, hai ngày trôi qua.
Hai ngày này Tà Lam toàn tâm đầu nhập làm quen với Thiên Cương Thiết Quyền, việc điều động vòng đen gia trì sức mạnh có chút hơi khó, cho nên Tà Lam tốn không ít thời gian để thích ứng.
Sau khi thích ứng được vòng đen gia trì, xung quanh cơ thể hắn lúc này xuất hiện một số đường vân màu đen, lan tràn cho tới nắm tay của hắn, hai nắm tay sau khi dùng lục, Tà Lam cảm thấy mình bây giờ có thể cùng cường giả Kim đan Cảnh tầng 7 chiến đấu.
Thực lực của hắn lúc này gia tăng một bật, cùng với cực cảnh lĩnh ngộ cũng đã có bước tiến triển mới, nhìn dưới chân mình đã có thể thành công làm cho mặt đất kết băng, Tà Lam hài lòng mỉm cười, chỉ còn một chút nữa, cực cảnh hình thức ban đầu sẽ thành công lĩnh ngộ.
Tu luyện không thể gấp gáp, hai ngày tu luyện làm cho hắn có hơi mệt mỏi..ừm, là mệt mỏi chứ không phải hắn lười.
Tạ Trọng Băng lúc này bước chân nhẹ nhàn đi tới, trên người nàng lúc này mặt cái quần đùi vô cùng ngắn, phía trên chỉ có mặt mỗi cái áo lót, da thịt tuyết trắng phơi bày trong không khí.
"Tà Lam, uống chút nước."
Tạ Trọng Băng trên tay cầm một ly nước trái cây đưa cho hắn, Tà Lam đưa tay cầm ly nước vào trong tay, đồng thời cùng kéo nàng vào trong ngực của mình.
"Băng Băng, ngươi giúp ta uống nước có được không."
Tà Lam cúi đầu nhìn xem Tạ Trọng Băng mở miệng hỏi.
"Chán ghét, uống nước cũng làm ra chiêu trò."
Mặc dù phàn nàn, nhưng nàng cũng ngoan ngoãn cho nước trái cây vào miệng mình, sau đó chủ động hôn Tà Lam, hai người trước thanh thiên bạch nhật không biết xấu hổ hành vi, làm cho Tố Lãnh Sương núp cách đó không xa len lén quan sát.
Rời môi, Tạ Trọng Băng khuôn mặt ửng đỏ hàm tình mạch mạch nhìn xem hắn, thời gian trôi qua ba phút mà thôi, đã làm nàng cả người nóng rực.
Nam tính mùi hương không khi nào không chui vào lỗ mũi nàng làm nàng khi đứng cũng có chút không vững.
Tà Lam đưa tay ôm eo nàng mới làm nàng không có ngồi xổm trên mặt đất.
"Băng Băng, rất lâu rồi ta chưa huấn luyện bạch thỏ của ngươi nha."
Nghe hắn nói lời này, Tạ Trọng Băng trong lòng liền hiểu rõ hắn muốn làm gì, cảm nhận được bàn tay của hắn đã luồn vào trong áo của mình, Tạ Trọng Băng khẽ kêu lên âm thanh.
"Wow ô, xúc cảm rất tốt mà."
Tà Lam vừa giúp đại bạch thỏ của Tạ Trọng Băng cho lớn lên, trong miệng còn không nhịn được khen nàng một câu.
"Tà Lam, yêu ta."
Tạ Trọng Băng bàn tay cũng không để yên, nàng kiều mị âm thanh xớp giòn vang lên, Tà Lam nghe mỹ nhân yêu cầu, làm sau có thể từ trối, cái miệng nhỏ của nàng ngay lập tức bị hắn ăn sạch.
Nơi đây tĩnh lược 3000 chữ.
Ở phía sau một tản đá, Tố Lãnh Sương nhìn xem hai người giữ thanh thiên bạch nhật không biết xấu hổ hành vi, trong lòng vừa phê bình, hai tay cũng không nghe theo sai khiến thâm dò khắp cơ thể, nghe từng tiếng kêu của Tạ Trọng Băng, Tố Lãnh Sương trong lòng lại càng thêm lửa nóng, hai ngón tay cũng làm thêm nhanh tốc độ, mồ hôi từ trên trán từng giọt trượt xuống nhìn hết sức mê người.
Tà Lam rời đi hai ngày không thấy, Tần Thanh Nhã cũng không biết gì cả, vì hai ngày này nàng đều ở chỗ của Hồ Mị Na, cho nên Tà Lam cũng không hề lo lắng.
Tạ Trọng Băng vừa mặc lại áo ngực vào, nàng khuôn mặt mê ly vẫn còn chưa tiêu tán, Tà Lam nhịn xuống không đè nàng xúc động.
Rời đi Khống Thần Châu, Tà Lam thân hình xuất hiện ở trong phòng trên giường, nhìn bên ngoài sắc trời vẫn còn ở giữa chưa, Tà Lam đứng dậy đi ra ngoài phòng.
Bên ngoài lúc này các đệ tử vừa gia nhập Bạch Nhật tông đang tụ tập cùng một chỗ, Tà Lam hiếu kỳ liền đi qua.
Lúc này nhìn xem Tà Lam đi tới, những tên ngoại môn đệ tử đều nhận ra hắn, dù sao hắn cũng là một trong ba người được phong chủ thu làm đệ tử, đưng nhiên bị rất nhiều người nhớ thương.
Đại đa số biểu hiện của Tà Lam có rất ít ngoại môn đệ tử vừa gia nhập biết, còn những người sớm thông qua thì cố ý không hé miệng, bọn họ muốn xem có tên nào không có đầu óc đi lên kiếm chuyện.
Quả nhiên 100 người cũng có ít nhất 1 người thích làm náo động, lúc này một thanh niên nho nhã từ bên cạnh đi ra, hắn khuôn mặt tươi cười nhưng nhìn nụ cười của hắn, Tà Lam lại cảm thấy kẻ này rất giả dối.
"Ây u, đây không phải là đại danh đỉnh đỉnh Tà Lam đây sao, quả nhiên là tướng mạo rất soái, không trách lại có thể mê hoặc được phong chủ đại nhân."
Nghe lời của hắn nói, mọi người ở đây đều yên tĩnh trở lại, lời này bọn họ nghe một cái đã biết tên thanh niên này là có ý gì, bọn họ không tự chủ được lùi về phía sau hai bước, dám nói Luyện đan phong phong chủ vì sắc đẹp mà thu đồ đệ, tên này đã có đường đến chỗ chết.
Tà Lam nghe tên đệ tử này nói cũng không tỏ vẻ gì, hắn cười híp mắt nhìn đối phương mở rộng hỏi," Không biết ngươi là..."
"Ta gọi là Ô Chiến Bạch, là tiểu thiếu gia của Ô gia."
Ô Chiến Bạch khi nói nhìn là tiểu thiếu gia của Ô gia thù rất là đắc ý, Tà Lam không biết hắn đắc ý cái gì, Tà Lam làm ra một bộ kinh ngạc, sau đó đưa tay ra mỉm cười mở miệng nói," Thì ra là Bạch thiếu gia, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Ô Chiến Bạch càng thêm đắc ý, nhìn Tà Lam đưa tay ra thì có chút không hiểu, Tà Lam lúc này mở miệng giải thích," Đây gọi là bắt tay chào hỏi."
"Là vậy sao."
Nhìn Tà Lam khuôn mặt tươi cười đón lấy, nhìn xung quanh mọi người ánh mắt nhìn chằm chằm, Ô Chiến Bạch tỏ ra rất hiểu lễ nghĩ cũng đưa tay ra cùng Tà Lam bắt tay.
Nhưng bàn tay của hắn vừa cùng Tà Lam nắm cùng nhau, thì hắn cảm giác có gì đó không đúng, đang muốn rút tay ra thì, đột nhiên bàn tay hắn truyền tới cảm giác đau nhức.
"A..buông tay..đau đau.."
Ô Chiến Bạch cả người co lại, hắn lúc này khuôn mặt lộ ra hung ác nhìn trước mắt Tà Lam gào thét.
Nhìn xen đột nhiên Ô Chiến Bạch kêu lên âm thanh, mọi người còn có chút không kịp phản ứng, ngay sau đó liền nghe thấy âm thanh làm bọn họ tê dại sóng lưng.
Rắc rắc...
Âm thanh phát ra làm Ô Chiến Bạch khuôn mặt vặn vẹo, hai chân có chú đứng không vững, hắn một bên gào to một bên hung ác mở miệng nói," Tiểu súc sinh, ngươi có biết ta là ai không, mau buông ra."
Lúc này một người như biết cái gì, cùng đồng bạn kế bên thấp giọng trò chuyện.
"Ô gia giống như là có người làm quan trong triều định, địa vị cũng không thấp, mấy năm này nhờ vậy mà Ô gia mới trở nên có danh tiến."
Tà Lam khuôn mặt lạnh lùng nhìn xem Ô Chiến Bạch hung ác nhìn mình, bàn tay hắn lực đạo cũng không giảm, cứ như vậy nhìn xem hắn.
Ô Chiến Bạch mồ hôi chảy đầm đìa, trong miệng không ngừng nói ra uy hiếp lời nói, nhưng từ đầu đến cuối Tà Lam cũng không biểu lộ một chút biến hóa.
Ô Chiến Bạch từ nhỏ làm sao trải qua loại đau khổ này, chỉ qua hơn một phút đã có chút chống đỡ không nổi, hắn khuôn mặt trắng nhợt nhìn xem Tà Lam mở miệng nói," Tà Lam, bỏ qua cho ta đi, ngươi muốn cái gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi."
Nhìn xem Ô Chiến Bạch đã tới giới hạng, Tà Lam lúc này mới vung tay ra, Ô Chiến Bạch bị hắn lực đạo trong tay làm cho ngã nhào trên mặt đất.