Chương 19: Chương 19: Cực Cảnh

Chương 19: Cực cảnh

Nói hắn vì sao trong trạng thái lĩnh ngộ tĩnh lại, vì từ trong miệng của Tố Lãnh Sương hắn biết, tu sĩ khi đột phá đến Kim đan cảnh Tầng 9 có thể cói khả năng lĩnh ngộ được cực cảnh trong truyền thuyết, cho dù đặt ở tu tiên giới, cực cảnh cũng là cấp bật xa xưa, đã rất lâu rồi vẫn chưa có người nghe về tin tức.

Tà Lam sau khi nghe Tố Lãnh Sương giản thuật về cực cảnh, trong lòng hắn liền hiện lên một mãnh lửa nóng.

Cho nên một năm trôi qua, trừ dùng công năng định vị vùng truyền tống đến chỗ các nàng hưởng lạc thời gian, toàn bộ thời gian còn lại hắn nếm thử lĩnh ngộ thứ gọi là cực cảnh.

Một tuần đi qua thử vô số biện pháp, nhưng hắn cảm giác mình thân thể thiếu một thứ gì đó.

Ngày hôm sau, hắn rốt cuộc cũng biết mình thiếu cái gì, đúng lúc hệ thống đánh dấu đạt được một tòa mô phỏng hắc ám.

Tòa Mô Phỏng Hắc Ám: Ký chủ có thể tiến vào bên trong, bên trong mỗi qua một phút sẽ xuất hiện vô số yêu thú, nếu ký chủ bị yêu thú giết chết sẽ bị trục xuất ra ngoại giới. 1

Mỗi thành công đánh giết một đầu yêu thú, yêu đan, khí huyết của yêu thú đó sẽ là của ký chủ. 2

Một ngày chỉ có thể vào Mô Phỏng Hắc Ám một lần. 3

Mà hắn lúc này từ trong việc lĩnh ngộ vừa tĩnh lại, một luồng hắc sát chi khí quanh người hắn bao phủ.

Đây là chỉ có trên thân người giết chốc quá nhiều mới hiện lên sát khí, nhưng rất nhanh cổ sát khí đó liền biến mất không thấy.

"Thật không dễ nha, cực cảnh ta vậy mà dùng một năm lĩnh ngộ chỉ mới có một chút da lông."

Vừa nói, hai tay hắn một lớp băng mỏng khẽ ngưng kết, hàng khí thấu sượng tử lớp băng mỏng truyền ra làm cho người ta run sợ.

Nhưng duy trì không quá hai giây, hai tay hắn liền trở về bình thường.

Những năm nay hắn không có dùng hệ thống tăng tu vi lên, vì tu vi càng cao, việc lĩnh ngộ cực cảnh sẽ càng khó, Kim đan Cảnh Tầng 3 là tự Tà Âm chân kinh tự mình chủ trương.

Bộ công pháp này quả nhiên rất nghịch thiên, thời gian một năm để cho một người tu vi liên phá 4 cái tiểu cảnh giới, nói ra ai mà tin a.

Tà Lam hít sâu một hơi, hắn như thường lệ trong lòng mở miệng nói với hệ thống," Hệ thống, cho ta dùng 10 điểm Mị Lực định vị vị trí của Hoa Nguyệt."

Ngay sau đó hắn liền truyền tống tới bên cạnh Hoa Nguyệt.

Hoa gia, đây là gia tộc của Hoa Nguyệt, nàng là nhị tiểu thư của hoa gia.

Hoa gia ở Mật Quốc cũng được coi là gia tộc có tiếng tâm, vì Hoa gia là rất ít gia tộc có tu tiên gia tồn tại.

Nói tới tu sĩ tồn tại, chúng ta cũng phải nói đến vì sao các tu sĩ không thống trị các quốc gia.

Mặc dù tu sĩ đã từ lâu đã xuất hiện, nhưng theo thời đại mạt pháp tiến đến, linh khí khô cạng, theo tu sĩ không thể từ thiên địa không thể hấp thu linh khí, loài người cũng tiến vào một thời đại mới, khoa học, kỹ thuật được nhân loại phát triển vượt bật, các công cụ hiện đại, vũ khí súng đạn, tên lửa được các quốc gia chưởng khống trong tay.

Không chỉ có như thế, các quốc gia lớn trong tay còn sở hữu cho mình đạn đạo hạt nhân, thứ vũ khí có thể không tích tắc phá hủy một cái quốc gia nhỏ.

Thời đại mạt pháp, tu sĩ tu luyện đạt đến Trúc cơ Cảnh giới cũng đã là cực hạng, mà Trúc cơ cảnh tu sĩ cũng chỉ là giai đoạn đánh chắc căn cơ của tu tiên gia, thứ vũ khí hạt nhân cũng không phải Trúc cơ cảnh giới tu sĩ có thể đón đỡ.

Tông chủ Thái Nhất tông có thể dùng hơn 300 năm tu luyện đạt tới Trúc cơ Cảnh tầng 9 đặt ở tu tiên giới cũng coi là nhân tài hiếm có.

Nhưng dù như thế, vạn bất đắc dĩ, các quốc gia cao tầng cũng sẽ không đi trêu chọc tu sĩ, một khi xung đột xuất hiện, hậu quả đó bọn họ cũng không ráng chui nổi.

Hoa gia tu vi người cao nhất cũng chỉ là Luyện Khí Cảnh tầng 4 mà thôi, từ vừa mới tới Hoa gia, Tà Lam đã cảm nhận được.

Hoa Nguyệt trong tộc là hiếm có người trẻ tuổi đã bước vào con đường tu luyện, cho nên nàng địa vị trong gia tộc cũng coi như rất cao, mỗi một tu sĩ cũng là tài sản quý bao mà tiền tài cũng không thể so sánh.

Hoa Nguyệt chỗ ở phải nói là vô cùng xa hoa, nơi nàng ở có thể xây dựng một cái nhà máy xí nghiệp to lớn.

Tà Lam sau khi xuất hiện đã ngồi trên một bàn đá, Hoa Nguyệt lúc này đang ngồi dưới tán cây nhẹ nhàn múa kiếm.

Đây là một bộ kiếm pháp hắn từ Tố Lãnh Sương có được truyền thụ cho Hoa Nguyệt, nàng rất có thiên phú về mặt kiếm pháp, mỗi lần huy hiến đều hiện lên hàng mang, trong đó còn có một vẻ đẹp không kém.

Tà Lam cũng không có đánh gẫy nàng, hắn ngồi trên bàn đá lặn lặn nhìn xem mỹ nhân múa kiếm.

Ba ba ba

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Hoa Nguyệt cuối cùng cũng dựng lại động tác trên tay, trên trán nàng trực xuống một vẹt mồ hôi.

Tà Lam mỉm cười nhẹ nhàn vỗ tay, Hoa Nguyệt quay đầu nhìn xem Tà Lam đang mỉm cười nhìn xem mình, một tuần không gặp, nổi lòng nhớ nhung trong lúc nhất thời không kiềm chế được bạo phát.

"Tà Lam."

Tà Lam cảm nhận được thân thể mềm maii chủ động ôm ấp liền mỉm cười tiếp lấy, Hoa Nguyệt phải nói là phạm quy, dẫn bóng đụng người, làm Tà Lam lòng ngực mềm mại.

Lâu ngày không gặp được người yêu, Hoa Nguyệt ngay lập tức chủ động dân hiếm môi thơm, Tà Lam cũng bị sự nhiệt tình của nàng nở nụ cười, nữ nhân một khi đã yêu ai thì quả nhiên tận tâm tận lực nha.

Hoa Nguyệt chủ động nhưng người chịu không được cũng là nàng, khí thế tiến công của nàng không được bao lâu lại bị Tà Lam cho lật đỗ, kỹ thuật hôn phát triển ra, nàng ngay lập tức bị hắn hôn làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng.

Rời môi, Hoa Nguyệt hai chân mềm nhũng có chút đứng không vững, Tà Lam nở nụ cười ôm eo thon của nàng để nàng từa vào người mình.

Lấy lại khí lực, Hoa Nguyệt ngẫng đầu nhìn Tà Lam mềm maii mở miệng nói," Tà Lam, vì sao tới bây giờ mới tới nhìn ta."

Tà Lam nhìn khuôn mặt ủy khuất của nàng liền ấy náy hôn nàng một ngụm rồi mở miệng nói rằng," Xin lỗi nha Nguyệt Nguyệt, vì ta trong lúc bế quan cho nên tới bây giờ mới có thời gian, vừa xuất quan không phải đã đi nhìn người."

Nghe là hắn bế quan, Hoa Nguyệt cũng lại không lại trách hắn, nàng biết Tà Lam còn có một nữ nhân khác ở chỗ hắn tu luyện.

Tà Lam cũng không che giấu việc hắn cùng Tạ Trọng Băng quan hệ, cũng nói cho nàng mình cùng Tạ Trọng Băng đang ở cùng một tông môn tu luyện.

Tà Lam đương nhiên cũng muốn mang theo Hoa Nguyệt trở về Thái Nhất tông tu luyện, nhưng Hoa Nguyệt lại không nở bỏ lại mụ mụ ở một mình, hắn cũng không lại cưỡng cầu.

Nhưng còn có nguyên nhân khác mà Hoa Nguyệt không nói cho Tà Lam, nàng có chút không dám đối mặt với Tạ Trọng Băng, dù sao Tà Lam cùng Tạ Trọng Băng quan hệ qua lại trước.

Nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của nàng trên trán vẫn còn lưu không ít mồ hôi, Tà Lam từ trong túi trữ vật lấy ra một cái khăn tay vì nàng lau.

"Tà Lam, ngươi vì sao còn giữ lại thứ này nha."

Tà Lam tà mị nở nụ cười mở miệng nói rằng," Ta đương nhiên phải giữ lại làm kỹ niệm nha, dù sao cũng là lễ vật đầu tiên ngươi tặng ta."

"Ngươi xấu chết rồi."

Tạ Trọng Băng xấu hổ úp mặt vào ngực của hắn, Tà Lam cười ha hả.