"Mấy người là?"
Tất cả bạn học nhìn thấy bộ dạng của quản lý và ba mỹ nữ thì có hơi buồn bực.
Lúc này, Tống Tư Minh nhìn thấy bốn chai rượu đỏ thì suýt lồi mắt ra!
"Mẹ. . . nó!"
"Cái này. . . Là. . . là. . .. . . Rượu vang đỏ Romanée-Conti Montrachet!"
Tống Tư Minh kinh ngạc kêu lên! !
"Romanée – Conti là cái gì?"
"Đúng rồi, sao phải kinh ngạc vậy?"
Mấy bạn học khác sững sờ, Vu Hải Đào cũng không ngoại lệ.
Tống Tư Minh vội vàng giải thích: "Rượu này, nếu thật sự là rượu vang đỏ Romanée-Conti Montrachet thì đúng là kinh khủng..."
Hắn bắt đầu giải thích.
Mặc dù tên của loại rượu này hơi dài, người trong nước chưa chắc đã biết, nhưng nó chính là một trong mười loại rượu vang đỏ cao cấp nhất thế giới!
Ừm, tiêu chuẩn của mười loại rượu đó rất đơn giản, chính là dựa vào giá thị trường.
Là những loại rượu đắt nhất.
Romanée - Conti là loại rượu rất ngon, nhiều lần lọt vào danh sách mười loại rượu nho đắt nhất thế giới!
Một chai rượu có giá khoảng 15,703 đô la (tương đương với 104,222 nhân dân tệ)!
Một bình rượu, mà hơn mười vạn tệ!
Thử hỏi có đáng sợ không?
Hơn nữa, một năm chỉ sản xuất 450 thùng!
Còn ít hơn cả rượu Mao Đài nữa.
Có một câu, người có tiền chưa chắc đã được uống rượu nho đẳng cấp thế giới này!
Sản lượng ít ỏi càng khiến danh tiếng của Romanée – Conti tăng cao, khiến cho giá cả của nó chỉ có tăng chứ không giảm. Vì giá bán cực cao, số lượng lại ít ỏi nên cũng rất ít người có cơ hội thưởng thức loại rượu nho này.
Tống Tư Minh biết đến nó là vì một lần trên bàn rượu, chủ tịch công ty hắn đã nhắc tới loại rượu Romanée - Conti Montrachet này, cảm thán có mấy người trong hội sưu tầm loại rượu này, hắn muốn uống thử nhưng chỉ được người ta cho nhìn một cái.
Tống Tư Minh không ngờ rằng, trong buổi họp lớp này lại thấy người ta mang Romanée – Conti Montrachet lên
Vu Hải Đào cũng vô cùng khiếp sợ, hắn cũng có chút nghiên cứu về rượu vang đỏ.
Mặc dù hắn không biết giá trị chính xác của nó, nhưng chỉ nhìn bao bì và tiếng Pháp liền biết loại rượu này nhất định không hề rẻ!
"Này này, mấy người có nhầm không?"
Tống Tư Minh run lên, khách khí cười với ba mỹ nữ sườn xám: “Chúng tôi không gọi loại rượu đắt đỏ này đâu."
Nói đùa!
Một chai đã hơn mười vạn tệ rồi, bán ở nhà hàng thì ít nhất cũng phải hai mươi vạn!
Bốn chai chính là tám mươi vạn!
Tống Tư Minh có thể khẳng định, nếu mở cả bốn chai này ra thì tất cả đám người ở đây đều không đi được.
Dù trả tiền kiểu AA cũng không móc đâu ra tám mươi vạn.
Ai ngờ, quản lý nhà hàng mỉm cười, khách khí nói.
"Vị tiên sinh này xin ngồi xuống, cứ yên tâm, rượu này không phải cậu gọi, mà là chúng tôi đưa tới cho Diệp tổng!"
"Diệp tổng?"
Tống Tư Minh sững người.
Vu Hải Đào cũng sững người.
Lily sững người người.
Cả lớp học đều sững người.
Diệp tổng?
Hình như cả lớp chỉ có một người họ Diệp thôi.
Chính là Diệp Huyền!
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Diệp Huyền.
Lúc này, quản lý nhà hàng và ba mỹ nữ sườn xám đi thẳng tới trước mặt Diệp Huyền, đồng loạt cúi đầu:
"Diệp tổng!"
Không hổ là nhà hàng chuyên nghiệp, đến quản lý và mấy phục vụ mặc sườn xám cúi đầu cũng vô cùng có tố dưỡng, khí chất hơn người.
Cả đám người đều kinh hãi!
Trong phòng, lặng ngắt như tờ.
Diệp Huyền không hề kinh ngạc, dù sao mình cũng có một thân phận là: Đại cổ đông thứ ba của tập đoàn ẩm thực Lệ Uyển.
Nói cách khác, Diệp Huyền đang ăn cơm ở nhà mình.
"Ừm."
Diệp Huyền gật gật đầu: "Cảm ơn."
"Diệp tổng, không biết ngài còn gì dặn dò không?" Quản lý nho nhã lễ độ nói.
Diệp Huyền thản nhiên nói: "Không có."
"Được rồi." Quản lý cung kính nói: "Diệp tổng, ba phục vụ viên này sẽ đặc biệt phục vụ cho phòng bao của ngài."
"Còn nữa Diệp tổng, ngài là đại cổ đông thứ ba của tập đoàn ẩm thực Lệ Uyển, lần này ăn cơm miễn phí!"
Diệp Huyền gật đầu, lạnh nhạt thong dong: "Được, đi xuống đi."
"Diệp tổng có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi." Quản lý cúi đầu cung kính rời khỏi, để lại ba nữ phục vụ mặc sườn xám xinh đẹp, phục vụ ở phòng bao của Diệp Huyền.
Quản lý rời khỏi.
Để lại đám người nhìn nhau.
Yên lặng!
Yên lặng như chết!
Mắt các nữ sinh xuất hiện những ngôi sao lấp lánh.
Trời ạ!
Không ngờ Diệp Huyền lại là cổ đông của tập đoàn này.
Đây chẳng phải là tỷ phú sao?
Hai người Vu Hải Đào và Tống Tư Minh hoàn toàn không thể tin vào tai mình.
Thật nực cười, bọn họ thi nhau khoe khoang, nhưng Diệp Huyền thì từ đầu tới cuối không nói một lời.
Một cô gái mặc sườn xám, khí chất xuất chúng cười nói: "Diệp tổng, các vị khách quý, xin phép cho tôi được giới thiệu một chút về loại rượu vang đỏ Romanée – Conti Montrachet này!"
"Romanée - Conti Montrachet là loại rượu nho đẳng cấp thế giới, ngoài thị trường có gia hơn mười vạn một chai, nhưng tập đoàn chúng tôi không bán, có bao nhiêu tiền cũng không bán. Chỉ có thành viên của ban giám đốc tập đoàn mới có đặc quyền thưởng thức."
"••• "
Nghe tiểu thư sườn xám giới thiệu xong, các bạn học đều nhao nhao kêu lên.
"Diệp Huyền mới đúng là đại lão này!"
"Hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt!"
"Diệp Huyền, cậu thâm tàng bất lộ quá đấy, mình đúng là có mắt mà không nhìn được ngọc."
Mã Lỵ thoải mái đứng lên, vỗ vai Diệp Huyền, không hề khách khí cầm lấy chai rượu đỏ: "Được phúc của Diệp Huyền, hôm nay các chị em sẽ được uống rượu vang đắt nhất thế giới, về nhà cũng đủ đi khoe khoang rồi!"
Diệp Huyền mỉm cười, rất bình thản, rất lạnh nhạt.
"Các bạn học, tối nay không cần khách khí với mình, cứ thoải mái đi. . ."
"Anh Diệp thoải mái quá!"
Các bạn học đều cảm thán!
Tống Tư Minh, Vu Hải Đào chán nản không nói lên lời, chỉ có thể mỉm cười cùng nâng chén.
Nghĩ lại chuyện mình vừa khoe khoang trước mặt Diệp Huyền.
Vô cùng xấu hổ!