"Tôi muốn nhờ cô một việc."
Seigi rời ánh mắt về phía Tamayo.
Vừa rồi Seigi đã đồng ý để nàng có tên trong danh sách hậu cung của mình, hệ thống ngay lập tức trao cho hắn phần thưởng vì đã đạt đủ điều kiện bảy người theo đuổi.
Đáng nói là phần thưởng kia cho hắn đồ vật thật đúng là không tầm thường.
Hắn tính sau khi xong việc ở đây sẽ đi tìm hiểu.
"Không biết cậu muốn nhờ tôi việc gì?"
"Chế tạo ra một loại thuốc có thể biến quỷ thành người."
Seigi nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Tamayo sửng sốt.
Biết nàng nghĩ gì, hắn lại nói tiếp.
"Tôi biết muốn làm ra loại thuốc này thì phải có máu của Muzan, việc đó tôi sẽ lo liệu."
"Còn nữa, ngoài loại thuốc ấy ra thì không có bất kỳ thứ nào có thể kìm hãm được sức mạnh của Muzan cả."
"Nó có thể khiến cho hắn lâm vào tình trạng ngủ đông để phân hoá đi đống thuốc ấy, lúc đấy là lúc thực lực của hắn yếu nhất, khi đó tôi liền dễ giải quyết."
Đáp ứng đủ mọi điều kiện mà Tamayo cảm thấy hợp lý, nàng liền đồng ý trở thành đồng minh của Seigi.
"Phiền hai người rời đi một lát để tôi nói chuyện với cậu ấy được không?"
"Được, cậu cứ tự nhiên như nhà ở nhà."
Tamayo mỉm cười, gương mặt phá lệ quyến rũ, nàng quyến luyến nhìn bóng lưng của Seigi trước khi rời khỏi căn phòng.
Nếu nàng biết được chính mình đã nằm trong danh sách của Seigi, không biết biểu tình khi đó sẽ ra sao...
Yushiro đi phía sau thấy vậy, chợt có loại cảm giác đau nhói.
Y có cảm giác như bản thân sắp bị vứt bỏ vậy.
Sau khi hai người rời đi, Seigi lúc này mới nhìn về phía Giyu với đầy sự trầm tư.
Giyu nhận ra ánh mắt phức tạp của hắn, sắc mặt hơi ảm đạm, hỏi.
"Cậu có chuyện gì nói với tớ sao?"
Seigi suy nghĩ một lúc, lúc này mới chắc chắn được quyết định của bản thân, hắn kể cho Giyu nghe về sự việc bản thân đã đối mặt với Chúa quỷ như thế nào vào một năm trước.
Hắn cố tình biến tấu đi khá nhiều để gia tăng thêm điểm nhấn của câu chuyện.
Như Muzan đã chiếm ưu thế ra sao khi giao thủ với Seigi, hắn đã tàn tạ đến mức nào trước khi Chúa quỷ bỏ đi vì bình minh sắp lên.
"Trước khi tôi mất đi ý thức vì bản thân bị mất máu quá nhiều, tôi đã nhặt lên cánh tay của Chúa quỷ và ăn nó."
"Kết quả hiện tại như thế này đây."
"Tôi cũng khá ngạc nhiên khi biết chính mình không có bị cơn đói làm chủ lý trí, thậm chí còn có thể đi lại được dưới ánh nắng mặt trời như một con người."
"Cậu nói xem, hiện tại tôi giống người hay giống quỷ."
Seigi làm ra vẻ đạm mạc, chăm chú nhìn thanh niên trước mắt.
Tuy hắn không giỏi nói dối, nhưng đủ để cho người khác nghe vào cảm thấy hợp lý.
Giyu nghe xong toàn bộ sự tình, biết là Seigi đã gian khổ như thế nào khi đối mặt với Chúa quỷ, y cũng không nghi ngờ, thần sắc ảm đạm lộ ra một nụ cười nhẹ.
"Chẳng phải cậu an toàn là đủ rồi sao, nếu so sánh ngoại hình với mấy con quỷ kia thì..."
Giyu thấy được một cái sừng nhỏ hơi nhô ra trên trán Seigi, chẳng qua là hơi chột dạ.
"... Cậu nhìn trông giống người hơn."
Suy nghĩ kỹ mới thấy so với Thượng huyền nhị có sáu mắt thì một cái sừng nhỏ chưa nhô ra đến ba phân của Seigi chẳng đáng được gọi là sừng quỷ.
Nhìn còn giống người chán!
Chẳng những thế, cái gọi là mấy điểm khác biệt với người thường chỉ khiến cho Seigi tăng thêm sự hấp dẫn trong mị lực đến từ vẻ ngoài mà thôi.
Lúc này, Seigi liền vào vấn đề chính.
"Cậu có muốn được một lần nữa cầm kiếm lên để trả thù cho Sabito và sư phụ không?"
Giyu tưởng bản thân như nghe được một chuyện cười, lại làm ra vẻ mặt u ám, thở dài một hơi.
"Haizz, nếu có thể..."
"Không phải nếu mà thật sự có thể đâu?"
Một lời này của Seigi nhường cho Giyu sững sờ.
"Nhưng bằng cách nào..."
"Uống nó và cậu sẽ có cơ hội trả thù cho đồng bạn và sư phụ của hai ta."
Trước ánh mắt khó tin của Giyu, ngón trỏ của Seigi mọc ra móng vuốt sắc nhọn như móng quỷ, hắn khẽ vuốt qua mu bàn tay.
Một giọt máu hình thành từ vết cắt trên da, sau đó càng có nhiều giọt nối liền nhau rỉ ra.
Seigi lấy một cái cốc gần đó, đem nó rót đầy nước lọc, sau đó mới thả bốn năm giọt máu rơi vào cốc để máu hoà tan vào nước.
Hắn đưa đến trước mặt Giyu.
"Tin tưởng tôi là nó sẽ giúp cậu lấy lại thứ mà cậu đã mất."
Giyu nhìn chăm chú cốc nước ở trước mắt, hơi cúi xuống nhìn hai bộ phận khuyết thiếu.
Nhận thấy bản thân đã không còn sự lựa chọn nào khác, chẳng bằng tin tưởng người bạn thân trước mắt.
Giyu lộ ra vẻ quả quyết, y nhận cốc nước từ tay Seigi, một hơi uống sạch.
Dẫu có mùi vị tanh nồng trong nước lọc tràn đầy ở cổ họng, Giyu vẫn nhắm mắt nuốt xuống từng ngụm một.
Đây vẫn chưa là gì so với thời điểm y bị trọng thương và thổ huyết, khi đó vị tanh của sắt tràn ngập trong thực quản mang lại một cảm giác nôn nao vô cùng.
Giyu uống xong, vừa đặt chiếc cốc xuống.
Lúc này chợt xuất hiện cơn nóng rát từ phần bụng sau đó lan ra toàn thân Giyu, khiến y cau mày nhăn mặt, cơ bắp toàn thân co giật, đi cùng với đó là một loại đau đớn khó tả đánh thẳng đến dây thần kinh của y.
Seigi yên lặng ngồi ở một bên quan sát, trong lòng tuy có lo lắng nhưng hắn vẫn muốn thử năng lực mới của mình lên người Giyu.
Tên gọi của nó là Nô ấn.
Một loại năng lực ẩn mà hắn có được khi dung hợp với La Sát huyết mạch và Tà Thần huyết mạch.
Cái gọi là năng lực ẩn chính là loại năng lực cực kỳ đặc thù.
Trước đây Seigi chưa từng thử nô ấn lên ai vì hắn sợ người bình thường sẽ không thể chịu được một giọt máu của mình.
Cũng như Chúa quỷ Muzan, một giọt máu của hắn có thể biến một con người thành la sát tộc, hắn cũng làm được điều đó.
Tuỳ loại năng lực mà Seigi có hoặc chưa sở hữu, nô ấn sẽ ngẫu nhiên ban cho kẻ bị gieo một loại năng lực nào đó của hắn, nhưng chung chung sức mạnh về thể chất sẽ được tăng lên khá nhiều.
Có thể thấy nó không khác biệt mấy so với năng lực ban máu của Muzan.
Khác ở chỗ là năng lực này chưởng khống kẻ bị gieo nô ấn rất mạnh mẽ, tâm linh tương thông, tâm phục khẩu phục đối với vật chủ.
Thêm nữa là những kẻ bị gieo nô ấn sẽ không sinh ra suy nghĩ hay làm ra hành động gây nguy hiểm đến vật chủ.
Hiện tại Giyu chính là nhân tuyển tuyệt nhất.
Không thể không nói thể chất của Giyu rất mạnh, kỹ thuật dùng kiếm của y cũng rất tốt, nếu Seigi không tồn tại, chắc hẳn y chính là người nắm giữ hào quang sáng chói nhất trong sát quỷ đoàn.
Giyu khác với người thường ở chỗ bản thân y có thể sử dụng được hơi thở thuộc tính, là một kiếm sĩ trẻ tuổi tài năng, điều mà chín mươi phần trăm thành viên trong Sát Quỷ Đoàn khó có thể đạt được.
Càng làm cho Seigi cao hứng đó là bản thân Giyu đã mạnh như vậy rồi, nếu kích hoạt nô ấn, thực lực của y khẳng định có thể leo lên cấp thượng huyền.
Về sau cũng chính là cánh tay phải đắc lực của hắn.
"Cậu hãy gắng gượng, chỉ cần cơn đau qua khỏi thì cậu sẽ lột xác."
Seigi trấn an Giyu.
Nhưng lời nói của hắn sao có thể lọt vào tai của Giyu, chỉ biết cơ thể y lúc này đang tiếp nhận một loại đau đớn kinh khủng chưa từng gặp, tâm trí đã rối loạn, tựa như cả người bị ngâm trong dung nham, nó thiêu đốt Giyu đến chết đi sống lại.
Tiếng gào của y rất lớn, thoát ra từ căn phòng, truyền đến bên tai Yushiro và Tamayo đang ngồi trong phòng khách.
"Chuyện gì!?"
"Tiểu thư, tôi cảm thấy không ổn lắm."
"Tốt nhất nên đi kiểm tra thử một thoáng là xảy ra chuyện gì."
Lo lắng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Tamayo cùng với Yushiro chạy nhanh đến phòng bệnh, vừa hay mở cửa thì tiếng gào kia cũng biến mất. Cùng lúc đó, một cảnh tưởng vô cùng khó tin đập vào mắt hai người.
Chỉ thấy Seigi lặng yên nhìn về một hướng, ánh mắt hơi kinh ngạc một thoáng.
Mà hướng kia chính là nơi Giyu đang quỳ.
Điều đáng nói là hai chi khuyết thiếu của y đã hoàn toàn mọc ra cái mới.
Khiến cho người rung động đó là vẻ ngoài của Giyu hiện tại khác biệt rất nhiều so với quá khứ.
Xung quanh cơ thể của y có thể thấy mơ hồ có một loại hào quang màu lam nhạt tản mạn, toàn bộ da thịt còn được khắc lên hoa văn hình dòng nước đứt đoạn màu xanh đậm.
Gương mặt của hắn bị che lấp một chút bởi thuỷ văn, hai cái sừng quỷ lồi ra trên trán nhìn khá ngầu lòi.
Đặc biệt là cặp mặt màu lam sắc miêu nhãn trông có phần vô cảm ấy giờ đây đã lộ ra vẻ kinh ngạc hơn bao giờ hết.
Giyu thở ra một hơi, cảm nhận được trong cơ thể đang chảy xuôi một loại lực lượng dồi dào như muốn phá vỡ để chạy ra, y ngạc nhiên nhìn về phía Seigi.
"Không thể tin được, tớ thấy mình hiện tại mạnh mẽ hơn trước... rất rất nhiều!"
Giyu tưởng tượng những việc bản thân không thể làm trước đó, hiện tại có thể nhẹ nhàng sử dụng một chút sức lực có thể làm qua.
Nếu nói là đối mặt với Thượng huyền nhị, y tự tin mình có thể đánh có qua có lại với đối phương, không đến mức bị hành đến loại trình độ kia đi.
"Đó là đương nhiên, vì thế mà tôi mới bảo cậu uống nó."
Seigi gật đầu, từ chối cho ý kiến.
"Chỉ là... vẻ ngoài của cậu thay đổi so với khi trước rất nhiều đấy."
Nghe được lời này từ hắn, Giyu hơi nghi hoặc, đi đến một mặt gương gần đó tự xem lấy bộ dạng mình ở trong đấy.
"Đ-đúng... đúng thật là thay đổi quá nhiều."
Giyu ở trong lòng cảm thán, y đưa tay, sờ lên gương mặt khắc đầy thuỷ văn, đôi mắt không còn là tròng trắng khi trước, lúc này nó đã phủ đen với đôi đồng tử miêu nhãn màu lam sắc.
"Cậu biến cậu ta thành quỷ rồi?!"
Tamayo che miệng, lớn tiếng hô.
"Thành quỷ? Không nhất định đi."
Seigi cười nhạt, lắc đầu đáp.
Thấy biểu tình của hắn lạnh nhạt như vậy, Tamayo đối với nam thanh niên này lại càng thêm khó đoán.
"Nếu cô muốn, tôi có thể tặng cô vài giọt máu của mình, dù sao một giọt cũng đủ để hạ bệ bất cứ một con quỷ hạ huyền nào mà, chưa nói đến hai hoặc ba giọt đâu."
Thấy ánh mắt của Seigi nhàn nhạt rơi trên người mình, Tamayo chợt có một loại cảm giác là lạ, nàng suy nghĩ về câu hỏi của hắn một chút, vẫn là từ chối.
"Đám sói của tôi ở đâu?"
"Chúng ở một cái lồng lớn sau vườn, cậu đi từ đằng đó là ra đến."
"Vậy tôi đi trước, còn Giyu, để cậu ấy dần làm quen với cảm giác hiện tại đi."
Seigi để lại một câu, sau đó theo hướng mà Tamayo đã chỉ mà thản nhiên rời đi.