Ban đêm, trong một căn phòng của khu chung cư cao tầng nào đó, có một người thanh niên đang ngồi trước màn hình máy tính làm việc.
Nét mặt của hắn không có tí sức sống hay vui vẻ mấy, ngược lại còn mang vài sự mệt mỏi và ngán ngẩm.
Nhưng nếu không tính cái đó, thì… trông hắn cũng rất đẹp trai.
Khuôn mặt trái xoan không có một điểm thừa thiếu, mái tóc màu đen có vài sợi light đỏ để phủ trán, cặp lông mày rõ nét, đôi mắt màu xanh dương như biển cả. Sống mũi cao và thẳng làm toát lên vẻ anh tuấn. Đôi môi có độ dày và mỏng khá đều, làm nhấn mạnh thêm nét đẹp nam tính của hắn.
Chỉ là… hắn mặc bộ đồ ngủ có hơi kỳ quặc. Trên áo có hình một con mèo le lưỡi với biểu cảm phê pha, đồng tử không phải hình thoi như bao con mèo khác mà thay vào đó là hình trái tim nhỏ.
Chưa dừng lại ở đó, bộ đồ ngủ này còn là màu hồng nữa chứ!
“Haizzz.” Thấy đồng hồ trên màn hình máy tính đã trôi qua mười hai giờ đêm, người thanh niên mới thở dài một hơi.
Hắn tên là Seigi, họ là Ayanakoujo. Đừng thấy vẻ ngoài trẻ trung của hắn mà đoán bừa tuổi tác, nhìn có lẽ là mười bảy đến mười tám đấy, nhưng thực chất đã qua hai mươi rồi. Hiện tại hắn đang làm nhân viên lập trình game cho một công ty giải trí lớn và nổi tiếng của Nhật Bản.
Công ty này đã ra đời vào năm 2010 trong ngành phát triển công nghệ điện tử. Cho đến tận năm 2030, tuy gặp không ít thăng trầm bất định nhưng nó lại gặt hái được rất nhiều thành quả từ việc phát hành ra nhiều loại mũ trò chơi điện tử 3D, cùng với đó là các tựa game nhập vai nổi tiếng khác như: Liên Minh Huyền Thoại, Valorant, Boom, và cuối cùng là một sản phẩm sắp ra mắt…
Đó chính là Bảo Vệ Hậu Cung Trong Thế Giới Đa Thứ Nguyên!
Tựa game này vẫn đang trong quá trình được các nhân viên chủ chốt của công ty thử nghiệm nên vẫn chưa phát hành, nhưng đối tượng được hướng tới của nó lại có cả nam lẫn nữ, thậm chí là… đồng tính.
Vì nó phải trải qua khâu kiểm duyệt kỹ lưỡng của nhà nước trong lần ra mắt sắp tới này. Nên hắn - Seigi, một nhân viên chủ chốt không thể thiếu trong cuộc thử nghiệm đã tự ép bản thân phải thức trắng nhiều đêm để làm việc.
“Biết thế mình đi làm tiểu thuyết gia đi cho rồi, việc gì phải làm cái công việc hành con mắt như thế này đâu cơ chứ? Đúng là sai lầm mà…”
Seigi khẽ than thở vài câu.
Để không gặp sai sót về kỹ thuật hay một cái lỗi nhỏ nào đó trong quá trình cài đặt mà hắn đã phải tự thúc ép mình làm việc đến cực hạn, chỉ một lỗi nhỏ nhặt thôi cũng đủ khiến hắn rơi vào rắc rối lớn rồi.
Như bị trừ lương, phạt tiền, hay thậm chí bị đuổi việc là chuyện cũng có thể xảy ra.
Mệt thật… còn đói nữa chứ, mình phải đi tìm thứ gì lót dạ sau đó ngủ một tí mới được. - Seigi ngáp dài một hơi, sau đó xách cái dáng vẻ lười biếng rời khỏi ghế và bước vào trong bếp.
Đi qua một bức ảnh nhỏ được đặt trên mặt bàn gỗ bên cạnh, hắn mới bất chợt dừng lại để nhìn.
Cha, mẹ… - Seigi có chút buồn bã nhìn ba người trong bức ảnh, trong đó là một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ đứng tuổi cùng với cậu nhóc trông khá đáng yêu.
Không khó để đoán hai người trong bức ảnh chính là cha mẹ ruột của Seigi, còn cậu nhóc kia là hắn hồi còn nhỏ.
Mười lăm năm trước, cha mẹ của Seigi đã gặp phải tai nạn khi đang trên đường đến trường để đón hắn, rất tiếc là họ đã không qua khỏi…
Kể từ khi đó trở đi, hắn rơi vào trầm cảm trong suốt mười ba năm học sinh của mình. Nhưng không vì thế mà Seigi ít bạn học chơi thân và người thích, bởi hắn luôn giữ nụ cười thân thiện và cách ứng xử hòa nhã trong khi những sự mất mát trong quá khứ vẫn tồn đọng ở trong lòng.
Nhưng điều đó lại ít ai biết đến… vì hắn chưa tiết lộ quá khứ của mình cho người nào nghe, kể cả đứa bạn thân nhất hay cô bạn gái mang tiếng hoa khôi của trường.
Mong hai người phù hộ cho con ạ… - Seigi dùng ánh mắt tang thương nhìn cha mẹ trong ảnh, sau đó thở dài rồi tiếp tục đi về hướng phòng bếp.
Mang tâm tình nặng nề chuẩn bị mở ra cánh cửa gỗ trước mặt. Nhưng chỉ mới đặt lên tay nắm cửa rồi đẩy vào nửa chừng thì một ánh sáng bạc lóe lên trước mắt Seigi.
“Phập…” Một âm thanh ngọt như dao cắt vang lên cùng với vài tia máu bắn trên cửa.
Hơ…? - Hắn sững sờ hạ xuống ánh mắt thì thấy một con dao thái treo trên cổ của mình, không… nói đúng hơn là nó đang găm vào cổ hắn.
Chưa kịp để cho Seigi định hình lại tình hình, một bóng đen lao ra sau cánh cửa phòng bếp và xô ngã hắn xuống mặt sàn, sau đó chạy về phía ngăn bàn máy tính lục lọi thứ gì đó.
Nhìn bóng lưng của gã trông không to cao lắm, nhưng lại rất nhanh nhẹn, lại còn đeo khẩu trang nên rất khó để nhận ra gã là ai. Chỉ trong vài giây mà gã đã lục tung từ ngăn bàn cho đến ngăn tủ, giống như là đang tìm đồ vật gì đáng quý trong căn phòng này.
Trộm?! Từ bao giờ mà… không! Mình không muốn chết… - Cố gắng dùng đôi bàn tay để chặn lại miệng vết thương trên cổ đang phun từng tia máu trong tuyệt vọng. Mặc cho cơn đau cùng với sự ngột ngạt đang bủa vây trong tâm trí, nhưng ánh mắt của hắn vẫn chứa đầy sự hi vọng mà rời khỏi bóng lưng của trên trộm để nhìn về phía bức ảnh đang nằm trên bàn gỗ.
Hắn không dám nghĩ ngày này sẽ đến với mình sớm tới vậy, càng mong muốn cha mẹ ở nơi nào đó có thể cứu hắn một mạng này, nhưng…
Đây là… hồi ức trước khi chết sao? Thật không cam tâm mà. - Trước mắt hắn hiện tại đã chẳng còn những vật dụng quen thuộc nằm trong căn phòng mà mình ở, thay vào đó là từng hình ảnh như một cuộn phim đang trôi qua trong nhận thức của hắn.
Chúng chính là toàn bộ quá khứ của Seigi. Có vui buồn mà cũng có lúc thăng trầm trông thật hoài niệm, nhưng không hiểu sao nó lại mang đến cho hắn sự vô vọng tột cùng…
“Khụ!” Phun ra một ngụm máu dài trên sàn, đôi mắt Seigi dần trở nên như người mất hồn, hai bàn tay cũng tự rã rời như mất đi chủ đích của nó.
Hắn… đã triệt để mất đi ý thức.
“Khốn kiếp… tài liệu của công ty vậy mà không có ở đây?” Tên trộm gắt lên một tiếng sau đó vội vã chạy đi, còn chẳng thèm nhìn cái xác của cậu thanh niên đang mở mắt trong vô thức.
-OoO-
Ý thức của Seigi rơi vào giấc ngủ say, không hiểu vì lý do gì mà mãi cho đến khi một giọng nói vô hồn của máy móc vang lên thì hắn mới bị đánh thức.
"Chào mừng đến với Trò Chơi Bảo Vệ Hậu Cung Trong Thế Giới Đa Thứ Nguyên."
“Hoàn thành phục hồi ký ức và ý thức của người trải nghiệm. Hiện hệ thống đang tải danh mục chính, mời vui lòng chờ.”
“Đây… mình thật sự đã… c-chết rồi? Còn cái giọng nói vừa rồi là… lẽ nào là của hệ thống khi chuyển sinh như mấy bộ tiểu thuyết với phim mà mình hay xem sao?”
Một giọng nói của nam thanh niên vang lên trong một không gian chỉ toàn là màu đen, trông giống như nhận thức của con người vẫn còn sau khi nhắm mắt vậy.
“Huh? Đây là đâu?” Giọng nói chứa đầy sự nghi hoặc của Seigi vang vọng tại nơi đây.
Hắn đã nghĩ đây là một căn phòng không có đèn nên mới tối như vậy, cho đến khi thử sờ vào mọi thứ xung quanh hay cơ thể thì hắn mới biết mình đã sai.
Bao quanh Seigi giống như một lỗ đen vậy, sờ đến đâu cũng không thể thấy được giới hạn của nó.
Mọi thứ xung quanh hắn giống như chẳng tồn tại, hay nói cách khác… chính hắn đang ở một nơi nào đó vượt quá sự hiểu của bản thân. Nhưng kỳ lạ là… tầm nhìn của hắn không thể đi xa hơn nửa mét như bị thứ gì đó trói buộc ngay tại chỗ vậy.
Ngoài đôi mắt để thấy ra thì chẳng còn cái gì để hắn có thể làm vào lúc này…