Đã hơn nửa đêm, tại trang viên Lãnh gia
"Cộc ... cộc ... cộc"
"Con yêu à, làm ơn mở cửa cho mẹ đi con" - Giọng điệu của Tô Ngọc Dung vô cùng buồn bã
Bà đã liên tục gõ cửa phòng Lãnh Tuyết Ly gần cả tiếng đồng hồ, thế nhưng con gái cưng của bà chỉ luôn đáp lại một câu duy nhất: Con muốn ở một mình
Mãi một lúc sau mà vẫn không có kết quả, Tô Ngọc Dung chỉ đành bất lực rời đi
Dưới phòng khách, hai cha con Lãnh Kiêu Hùng và Lãnh Tâm Hỏa vẫn chưa đi ngủ. Cả hai im lặng ngồi trên ghế sofa, sắc mặt âm trầm như nhỏ máu
Nhìn thấy mẹ mình bước xuống, Lãnh Tâm Hoả vội vàng đứng dậy, gấp gáp hỏi:
"Mẹ ơi, bé Ly thế nào rồi ??"
Lãnh Kiêu Hùng cũng ngẩng đầu lên chờ đợi câu trả lời
"Hầy ... cả ngày hôm nay không chịu ăn uống gì hết, cứ tự nhốt mình mãi trong phòng thôi" - Tô Ngọc Dung buồn bã lắc đầu
"Là tại tôi hết, tại tôi tất cả. Ngay từ đầu, mối hôn sự này chính tôi là người đã móc nối cho tiểu Ly và thằng súc sinh kia, đều là lỗi của tôi" - Lãnh Kiêu Hùng bất lực dựa lưng hẳn vào ghế
Nhìn thấy chồng mình tự đỗ lỗi hết cho bản thân, Tô Ngọc Dung vội vàng ngồi xuống an ủi:
"Không phải lỗi của một mình ông đâu, là tại tôi nữa. Chính tôi liên tục thúc ép con bé phải thường xuyên lui tới nhà của lũ khốn nạn đó. Là chính tôi đã quá nghiêm khắc, chỉ biết nhìn nhận mặt tích cực cho gia tộc mà không để ý đến cảm xúc của con bé"
"Bố, mẹ. Hai người đừng ngồi đó đỗ lỗi qua lại cho nhau nữa. Thay vì làm như vậy, con cảm thấy tốt hơn hết là để cả con và cả bố nữa. Ba người chúng ta cùng lên trên phòng an ủi bé Ly xem thử thế nào"
"Hoặc tệ nhất cũng phải khiến cho em ấy hiểu được rằng, gia đình sẽ luôn ở bên cạnh và là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất" - Lãnh Tâm Hỏa vội vã can ngăn
Hai vợ chồng già lúc này mới trấn tỉnh hơn một chút
Thằng con trai to xác này của họ nói rất đúng
Sau những tổn thương mà bậc làm cha làm mẹ như họ đã gián tiếp gây ra cho cô con gái cưng, thì bây giờ không phải là lúc để tự trách
"Tiểu Hỏa, con nói phải lắm. Nào, chúng ta đi thôi" - Lãnh Kiêu Hùng đỡ vợ đứng dậy
Cả ba người cùng nhau bước lên trên lầu
Rất nhanh họ đã đứng trước cửa căn phòng màu hồng đang bị đóng kín mít
"Cộc ... cộc ... cộc"
"Ly à, là anh Tâm Hỏa đây. Mở cửa ra đi em" - Lãnh Tâm Hỏa gõ cửa
Bên trong không có âm thanh trả lời
"Tiểu Ly, chúng ta lúc nào cũng ở bên con mà. Bố biết hiện giờ con đang rất giận chúng ta nhưng làm ơn hãy cho bố mẹ một cơ hội để xin lỗi được không ??"
"Chắc con chưa xem tin tức phiên tòa xét xử hồi lúc chiều. Là bố đã liên hệ với người trong tòa án rồi, bọn chúng đều đã phải nhân lấy sự trừng phạt thích đáng nhất" - Giọng nói của Lãnh Kiêu Hùng hoàn toàn không hề có sự bá đạo như thường ngày, chỉ có sự hối lỗi và tự trách
"Con gái cưng, coi như mẹ cầu xin con đó. Mở cửa ra đi con" - Tô Ngọc Dung nức nở, khóc không thành tiếng
Sau gần mười phút kiên nhẫn chờ đợi, khi mọi người đang quay lưng định rời đi trong thất vọng thì cánh cửa bất ngờ được mở hé ra
"Cạch"
Nghe thấy động tĩnh đó, cả ba người đồng loạt quay phắt lại
Đứng ở trong phòng, thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu thường ngày của Lãnh Tuyết Ly bây giờ trông vô cùng luộm thuộm. Hai mắt hơi sưng đỏ vì khóc, tóc tai rối bù
Cả căn phòng màu hồng lúc này nhìn rất tiêu điều, bừa bộn hết chỗ nói
Khắp nơi đều là hàng loạt những cuốn sách, đề cương, vở ghi chép bị xé nát bét. Vung vãi dưới sàn nhà
Những bức tranh thêu được chính tay cô bé cần mẩn, tỉ mỉ thêu thùa, tốn biết bao nhiêu công sức làm ra đều bị ném vào sọt rác không chút thương tiếc. Ngay cả các tấm bằng khen từ các hội thi nữ công gia chánh cũng chịu chung cảnh ngộ
"Con gái à, con .. con" - Nước mắt lăn dài trên hai gò má Tô Ngọc Dung
Lãnh Tuyết Ly không nói gì, chỉ đứng im thin thít. Sắc mặt cô bé đờ đẫn, đôi mắt long lanh lúc này đầy một màu u buồn
Một lúc lâu sau, đôi môi của Lãnh Tuyết Ly mới khẽ mấp máy:
"Mọi người lên đây làm gì ??"
"Ly à, em bình tĩnh lại, nghe bố mẹ nói đã" - Lãnh Tâm Hỏa bước tới, kéo tay em gái bước đến giường ngồi xuống
Hai vợ chồng Lãnh gia quyền thế ngập trời, lúc này khi đứng trước cô con gái cưng đang phiền muộn lại cảm thấy 10 phần bất lực kèm tự trách. Họ lặng lẽ bước tới bên giường, ngồi xuống ôm cô bé vào lòng
Cả gia đình bốn người tâm sự với nhau rất lâu nhưng Lãnh Tuyết Ly chủ yếu chỉ nghe và gật đầu
Dần dần, tâm trạng của cô bé cũng trở nên tốt hơn đôi chút
"Bố, mẹ, anh Tâm Hỏa. Con nghĩ … con nghĩ mình không thể tiếp tục đi học được nữa rồi" - Đột nhiên, Lãnh Tuyết Ly cất giọng lí nhí
"..." - Ba người còn lại chỉ im lặng nhìn thân ảnh mảnh mai trong lòng họ đang run lẩy bẩy
"Co..con sợ sẽ bị chê cười, co...c.con không muốn đến trường nữa. Con kh..không muốn bố mẹ p..phải gặp khó xử kh..khi đi gặp các đối tác làm ăn của mình" - Giọng nói nức nở, đứt quãng của cô bé vô cùng bi thương
Lãnh Kiêu Hùng thở dài, thực sự không biết phải khuyên con gái mình như thế nào
"Tuyết Ly, con yên tâm đi. Không đi học nữa cũng không sao, không sao hết. Chỉ cần con luôn sống vui vẻ với chúng ta như trước là được rồi" - Đôi mắt của Tô Ngọc Dung đã ngấn lệ, vội vàng ôm chặt lấy đứa con gái ngoan vào lòng
"Phải đó Ly à. Nếu em không thích thì nghỉ, chẳng có gì phải lo hết. Còn nữa, nếu có đứa nào dám cười em cứ méc với anh, anh sẽ đi vặn cổ tụi nó" - Lãnh Tâm Hỏa điên cuồng phụ họa theo
Lãnh Tuyết Ly không nói câu nào, như đang đợi sự xác nhận từ ai đó. Tô Ngọc Dung thụi một phát cùi chỏ vào lão chồng vô tri của mình
"Tiểu Ly à, vậy ngày mai bố sẽ cho người đến trường thông báo cho họ một tiếng. Từ nay về sau, tùy con muốn làm gì cũng được. Có chịu không nào ??" - Lãnh Kiêu Hùng cười nói, dịu dàng xoa xoa đầu con gái
Nghe được bố mình chính miệng xác nhận, Lãnh Tuyết Ly mới chậm rãi lên tiếng:
"Vâ..vâng ạ. Rấ ... rất cảm ơn vì mọi người đã hiểu cho con"
Cả ba người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm
"À phải rồi bố mẹ ơi. Ngày mai hai người có thể gọi chị Băng và anh rể đến họp gia đình sớm hơn không ạ ??" - Cô bé đột nhiên đề nghị
"Mẹ cũng có ý định đó đây. Dù sao chúng ta nhất định phải cảm ơn thằng bé Huy Vũ đó cho đàng hoàng" - Tô Ngọc Dung gật đầu
"Tôi nói bà nghe này. Chuyện ngày mai bà để cho tôi và tiểu Hỏa lo liệu, cảm ơn để sau" - Lãnh Kiêu Hùng gắt giọng
Nghe ra giọng điệu gay gắt của bố, Lãnh Tuyết Ly vội vàng lên tiếng:
"Bố, anh Tâm Hỏa. Chính anh rể đã cứu mạng mẹ và con mà. Sao hai người lại ..."
Chưa kịp để cô bé nói dứt câu, Lãnh Tâm Hỏa đã xen vào:
"Ly à, bố nói rất đúng mà em. Anh muốn xem thử cái tên mang tiếng phế vật đó đã giở trò gì. Cả em và mẹ cũng rất tò mò, có đúng không ??"
Lời giải thích của hắn khiến cho Tô Ngọc Dung cũng đang muốn lên tiếng can thiệp phải từ bỏ ý định
Mặc dù trong đoạn video đó, con rể của bà ta rất uy mãnh nhưng trường hợp này lại hoàn toàn khác. Các vệ sĩ của Lãnh gia và Phong gia đều là những người được huấn luyện rất bài bản, còn sở hửu cả súng
Nếu Huy Vũ chỉ dựa vào chút võ nghệ đó thì thực sự là không thể làm nên được chút trò trống gì cả
"Được rồi cứ quyết định như vậy nhé, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ gọi hai vợ chồng Thiên Băng về nhà. Ta cũng đã thông báo cho hai người anh của con từ sớm rồi, cả nhà sẽ mở tiệc họp gia đình" - Lãnh Kiêu Hùng cao giọng quyết định
"Dạ vâng, thưa bố" - Lãnh Tuyết Ly nhẹ gật đầu, sau đó cất giọng hối lỗi:
"Xin lỗi vì đã khiến bố mẹ và anh Tâm Hỏa lo lắng. Con hứa sáng ngày mai sẽ xuống ăn sáng với mọi người nha" - Tuy gương mặt vẫn còn dính đầy nước mắt nhưng nụ cười hồn nhiên đã dần trở lại trên đôi môi xinh xắn của cô bé
"Ừm ngoan lắm, mẹ biết con gái của mẹ là ngoan nhất mà. Tối nay mẹ con mình ngủ chung với nhau nhé con yêu ??" - Tô Ngọc Dung vẫn còn chút lo lắng
"Dạ để lần sau nha, tối nay con vẫn muốn ở một mình. Bữa sáng ngày mai con hứa sẽ xuống mà" - Lãnh Tuyết Ly nhẹ giọng từ chối
"Ly à, nếu cần gì thì phải gọi cho anh ngay đó. Biết chưa hả ??" - Lãnh Tâm Hỏa đứng ngay cửa nói vọng vào
"Vânggggg !!"
"Cạch - Sầm"
Khoảnh khắc cửa căn phòng vừa đóng lại, biểu cảm u buồn của Lãnh Tuyết Ly đột nhiên trở nên vặn vẹo, đến cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa
"Phốc !! Ahahaha !! Buồn cười chết mình rồi !!" - Cô bé ôm bụng cười nắc nẻ như được mùa
Sau một tràng cười hả hê, Lãnh Tuyết Ly lại cởi phăng chiếc váy ngủ ném đi. Bên dưới không mặc đồ lót, hoàn toàn trần truồng
"Khỏa thân như thế này mới mát và thoải mái chứ"
"Xin lỗi mẹ, con lại phải từ chối ngủ chung với mẹ nữa rồi. Lần trước con đã nói rất rõ ràng, con gái ngoan của mẹ bây giờ chỉ còn có thể "lên giường phục vụ" anh rể thôi rồi còn gì. Hihi♥" - Cô bé cười chế giễu. Vừa vuốt vuốt lại mái tóc rối bù, vừa bước trở lại bàn học
Đầu tiên là mở laptop lên, bấm play đoạn phim 18+ đang xem dở. Tiếp theo là mở ngăn kéo lấy ra một bao thuốc lá, gạt tàn và khui một lon bia
"Xoẹt ... phù ..." - Cả căn phòng rất nhanh đã chìm trong khói thuốc
"Lúc nãy bị cắt ngang ngay đoạn kịch tính nhất, tua xem lại từ đầu đi vậy”
“Đám diễn viên nữ này không xinh đẹp bằng mình, lũ đực rựa thì không dai sức được như anh rể, cả kĩ năng làm tình lẫn hàng họ cũng chỉ như con nít ba tuổi khi so với anh ấy. Nhưng xem để xả stress cũng không tồi nha♥" - Lãnh Tuyết Ly cất giọng khinh khỉnh, ngửa đầu nốc những ngum bia lớn
...
Cùng lúc đó, tại biệt thự của Lãnh Thiên Băng
"U..ưm ??"
"Yawn ... mình ngủ được bao lâu rồi nhỉ ??" - Lãnh Thiên Băng chậm rãi mở ra đôi mắt mệt mỏi
Đồng hồ điện tử trên bàn cạnh giường hiển thị ba giờ mười hai phút sáng
"ZzZ..Zzz" - Bên trong vòng tay đang siết chặt của cô, tiếng thở nhẹ của Huy Vũ phát ra đều đều
Nhìn gương mặt điển trai của con mồi đang say ngủ, Lãnh Thiên Băng dù trong lòng hứng tình tột độ nhưng cũng không nỡ làm anh thức giấc
Cô đành nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng ôm chặt chồng hơn để ngủ tiếp nhưng không tài nào làm được
Chán nản, Lãnh Thiên Băng đành nhẹ nhàng với tay sang chiếc tủ cạnh giường, cầm điện thoại lên để lướt xem tin tức
Không ngoài dự đoán của cô, khắp các mặt báo toàn là chủ đề gây sốc do chính tay cô tạo ra:
"Sự lụn bại nhanh chóng của một trong ngũ đại gia tộc sao ?? Tiêu đề cũng hay đấy chứ"
Lướt tới lướt lui cũng chỉ quay đi quẫn lại mấy cái chủ đề nhàm chán này, Lãnh Thiên Băng đành nhấn vào app xem phim mà đã lâu mình không dùng tới
Những bộ phim hài kịch, những chương trình truyền hình cô đã từng rất thích bây giờ lại cảm thấy quá mức vô vị
"..." - Đột nhiên Huy Vũ, người chồng yêu quý của cô trở người nằm thẳng, khuôn mặt điển trai ngửa lên trần căn phòng. Trên môi anh đang nở một nụ cười nhẹ trông rất đáng yêu, hình như đang mơ một giấc mơ rất đẹp
"♥" - Lãnh Thiên Băng liếm môi đầy mị hoặc, tắt điện thoại đi
Cô hơi chồm người lên. Đôi tay trắng như phấn nhẹ nhàng banh miệng của Huy Vũ ra
"Ưm...mm..ưm♥”
"Blè..♥" - Sau một hồi tích tụ đến mức hai gò má căng phồng, một lượng cực lớn nước dãi siêu đậm đặc bị nhổ thẳng vào khuôn miệng đang hé mở của Huy Vũ
Nhìn thấy chồng ngoan ngoãn nuốt xuống "tinh hoa" của mình trong vô thức, thú tính của Lãnh Thiên Băng lập tức bùng nổ, trở nên mất kiểm soát
"HÁ !! NGOÀM♥ !!" - Cô trực tiếp há to miệng, áp mạnh vào môi chồng. Môi và lưỡi điên cuồng khuấy đảo
Những dòng nước dãi nhiều như suối cứ thế mà trực tiếp tuôn vào miệng Huy Vũ, chảy thẳng xuống cổ họng. Hơi thở hổn hển vì hứng tình của Lãnh Thiên Băng ngày một dữ dội hơn
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: anhvu041195@gmail.com
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~