Cùng lúc đó, tại trang viên Lãnh gia
Hiện giờ trong đại sảnh rộng lớn đang chất đầy các loại váy áo có thiết kế thoải mái cho người mặc đến từ các thương hiệu cao cấp nhất. Hơn chục nữ hầu cũng bận rộn tất bật chạy qua chạy lại
"Tuyết Ly, con đã chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ cho ngày mai chưa ??" - Tô Ngọc Dung đang thử một chiếc váy dài liền thân màu cam nhạt, quay sang hỏi con gái mình
"Dạ đầy đủ cả rồi ạ. Con cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết các loại thuốc men cho mẹ luôn rồi" - Lãnh Tuyết Ly vừa thử các loại áo khoác, vừa trả lời
Tô Ngọc Dung gật đầu hài lòng, ánh mắt nhìn cô con gái út của mình tràn đầy tình cảm kèm không nỡ
"Cảm ơn con yêu nhé. Haizz, nghĩ đến cảnh sau này con gả ra ngoài rồi sẽ không còn ở lại bên cạnh mẹ nữa ..."
Bất quá bà chưa kịp dứt lời, Lãnh Tuyết Ly đã cao giọng cắt ngang
"Mẹ yên tâm. Sẽ không bao giờ có chuyện con rời xa mẹ đâu" - Đôi môi xinh xắn của cô bé nở một nụ cười đầy ẩn ý
"Ừm, mẹ hiểu rồi" - Tô Ngọc Dung cũng không suy nghĩ gì nhiều, tiếp tục thử váy áo
Gần một tiếng sau, hai mẹ con họ mới quyết định xong
"Sao con chỉ chọn hai cái áo khoác trench coat thế này ?? Không thích mấy bộ váy đó hả con ??" - Nhìn vào hai chiếc áo lông thú dài đến đầu gối có màu trắng tinh và một chiếc màu đen của con gái, Tô Ngọc Dung có chút thắc mắc
"Dạ con đã chuẩn bị sẵn quần áo cho chuyến đi ngày mai rồi. Với lại con cũng đã xem kĩ thời tiết ngày mai nữa, trời sẽ khá lạnh và âm u đấy ạ. Vả lại hai chiếc áo này thực sự rất đẹp nha" - Lãnh Tuyết Ly ôm chặt hai chiếc áo khoác, yêu thích không rời tay
"Nếu con thích thì tốt rồi. À mà thằng nhóc Huy Vũ đó thì sao ?? Nó sẽ đi cùng chúng ta chứ ??"
"Dạ con đã gọi cho anh rể rồi, ngày mai ảnh sẽ có mặt đúng giờ để tháp tùng hai mẹ con chúng ta ạ"
"Con có vẻ rất thần tượng và tin tưởng nó nhỉ ??" - Tô Ngọc Dung có chút buồn cười, xoa xoa đầu con gái cưng
"Hứ !! Lại chẳng phải sao ?? Mẹ cũng đã thấy sự uy mãnh của anh rể rồi còn gì ??" - Cô bé phồng má giận dỗi trông như hai cái bánh bao
Nhắc đến việc đó, Tô Ngọc Dung cũng có chút mong chờ phản ứng của mấy bà bạn của mình vào ngày mai. Vốn dĩ bà cũng muốn nhân chuyến đi xa này để xem xét kĩ lưỡng hơn đứa con rể đã từng bị xem là phế vật vô dụng này
"Reng...reng...reng" - Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang suy nghĩ bâng quơ của Tô Ngọc Dung. Trên màn hình điện thoại của bà hiện lên hai chữ "Ông nó"
Lãnh Tuyết Ly nhìn thấy là bố mình gọi đến thì nhân cơ hội mở lời
"Thôi con về phòng nghỉ sớm đây ạ, mẹ cũng tranh thủ đi ngủ sớm đi nhé. Ngày mai hai mẹ con chúng ta sẽ rất bận rộn đó" - Cô bé hôn lên má Tô Ngọc Dung một cái, sau đó chạy nhanh về phòng
"Ừm, mẹ hiểu rồi. Chúc con ngủ ngon"
Dứt lời, bà lập tức nhấn nút nhận cuộc gọi của chồng
"..."
"Sầm"
"Phù"
Cánh cửa căn phòng ngủ vừa đóng, gương mặt ngây thơ vừa rồi của Lãnh Tuyết Ly đã lập tức trở nên lẳng lơ và kiêu căng đến cực độ. Hai chiếc áo khoác lông thú cực kỳ xa xỉ bị ném vào một góc không chút áy náy nào
Cô bé bước thẳng về phía góc phòng, ở đó có vài chiếc thùng carton vẫn chưa được tháo băng keo vừa được chuyển đến hôm nay
"Xẹt"
"Hy vọng ngày mai anh Huy Vũ sẽ thích a. Hihi♥" - Lãnh Tuyết Ly khẽ liếm môi đầy dâm mị khi nhìn vào mấy thứ trong thùng
...
- 7 giờ 15, dưới hầm đỗ xe -
Cả bãi đổ xe hiện giờ chỉ có mỗi chiếc xe của tôi
"Cạch - Sầm"
"Hây !! Cuối cùng cũng đến nơi rồi. Hôm nay là ngày nghỉ nhưng may mắn là đường sá không quá đông xe cộ a" - Tôi vừa tự lẩm bẩm, vừa xách hai cái túi lớn đựng các hộp và bình giữ nhiệt bước vào thang máy cá nhân
Đứng trong thang máy và ngắm nhìn cảnh thành phố buổi đêm từ trên cao, tâm hồn tôi có cảm giác khá vi diệu
"Ding"
"Vậy ra đây là không khí của công ty vào buổi đêm sao ??"
Trái ngược với sự ồn ào và hối hả ban ngày, cả tòa nhà bây giờ vô cùng yên ắng. Thậm chí còn có chút rùng rợn
Bất quá lúc này tôi cũng không có tâm tình và thời gian để ngắm nghía, còn có vài miệng ăn đang chờ tôi đến cứu giá a
"Cạch"
"Em yêu, mọi người. Xin chào" - Như một thói quen, tôi trực tiếp mở cửa ra mà không hề gõ cửa
Trong văn phòng hiện giờ có bốn vị mỹ nhân đang ngồi ở bàn trà. Có vẻ như tôi đã cắt ngang cuộc nói chuyện vui vẻ của bọn họ rồi
"Anh yêu !! Cuối cùng anh cũng đến, em đói muốn xỉu tới nơi rồi" - Lãnh Thiên Băng lập tức lao đến ôm chầm lấy chồng
"Chào anh Huy Vũ"
"Xin chào ngài" - Thanh Ngọc và Kim Linh cũng nở nụ cười tươi rói
"Chào ngài Vương Tử Dao Đen, tôi đến để ăn ké bữa tối đây" - Hàn Mộng Nhu liếc mắt đưa tình với Huy Vũ một cái
Sự xuất hiện của cô ta khiến tôi có chút bất ngờ
"Ồ chào cô Mộng Nhu. Tôi không biết là cô cũng tới đấy, ban nãy dưới hầm đỗ xe cũng chẳng có chiếc xe nào đậu cả" - Tôi cười cười hỏi thăm
"Hì hì !! Sao tôi có thể bỏ qua cơ hội được ăn ké tốt thế này chứ. Bữa tối hôm nay chúng ta có món gì vậy ??"
Không để mọi người chờ lâu, tôi vừa lần lượt tháo nắp các hộp giữ nhiệt và bày biện các món ăn ra bàn. Tình cờ là Mộng Nhu lại đổi chỗ và ngồi vào ghế sofa cùng tôi và Thiên Băng
Tôi ngồi ở ngay chính giữa, hai bên có hai cỗ ngọc thể mềm mại ép vào sát rạt. Mùi nước hoa thơm nức mũi của họ khiến tôi có chút hưng phấn
"Pasta sốt kem ít béo cùng thịt xông khói và ba loại nấm, thịt bò hầm nikujaga" - Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, bắt đầu giới thiệu menu bữa tối
"WOW trông ngon thật đó nha" - Kim Linh và Thanh Ngọc ngồi ở đối diện giống như đang cố nuốt ngược nước dãi vào trong
"Đây là lần đầu tiên hai người nếm thử tay nghề của chồng chị mà phải không ?? Cẩn thận kẻo nuốt cả lưỡi luôn đấy" - Lãnh Thiên Băng vừa cười tủm tỉm, vừa xếp mấy chiếc đĩa giấy lên bàn
"Tôi không khách sáo nữa nhé, đói rã ruột rồi. Mời cả nhà xơi mì !!" - Vừa dứt lời, Hàn Mộng Nhu đã múc một nĩa mì lớn cho vào miệng
"..."
"Ngon quá đi !!" - Cả bốn cô nàng đồng thanh lên tiếng
"Thức ăn nhiều lắm, mọi người ăn nhiều vào" - Được thực khách khen ngợi là sự tự hào đối với một đầu bếp
"Anh yêu, ah nào" - Lãnh Thiên Băng gắp một miếng thịt bò hầm mềm rục, đút cho Huy Vũ
"Cảm ơn em yêu. Ban nãy mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy ??"
Nhìn quanh thấy không có tập tài liệu hay chiếc laptop nào, tôi dĩ nhiên hiểu rõ họ đã tạm nghỉ tay việc phân tích đống bằng chứng của Phong gia
Như chỉ chờ chồng mình lên tiếng hỏi câu này, Lãnh Thiên Băng lập tức cao hứng nhắc lại
"À, tụi em đang nói chuyện về bản tin thời sự lúc tối, có một tin tức cực kì thú vị liên quan đến một băng nhóm tội phạm buôn bán người vừa bị triệt phá. Anh có xem qua chưa ??"
"Lúc nãy anh bận nấu bữa tối quá nên bỏ lỡ mất rồi, có gì thú vị sao ??" - Tôi làm mặt ngu với họ
"Trên mạng xã hội giờ cũng đang bàn tán xôn xao vụ đó đấy, để em mở lên cho mọi người cùng xem" - Thanh Ngọc háo hức rút chiếc máy tính bảng của mình ra
"..." - Đoạn phỏng vấn vừa rồi của ba cô bé kia đã gần như trở thành hiện tượng internet
"Haizz, thực sự là xem đi xem lại bao nhiêu lần cũng không thấy chán mà. Bất quá sao anh ta lại ngại gặp cảnh sát vậy chứ ?? Đã vất vả lập được công lớn đến vậy rồi mà. Nếu là tôi, tôi sẽ không bỏ qua cơ hội được trở thành anh hùng của công chúng như vậy đâu nha" - Giọng điệu của Kim Linh đầy vẻ tiếc nuối
"Chắc anh ấy là kiểu người không thích phiền phức, cũng chả mưu cầu danh lợi. Chắc chắn là vậy" - Thanh Ngọc lên tiếng phụ họa
Chỉ có hai cô nàng đang kẹp Huy Vũ ở giữa như một cái sandwich là giả bộ chăm chú xem. Cả hai đang chờ đợi "năng lực của mình thức tỉnh"
| Ôi mẹ nó, hôm đó công nhận mình điên và ngầu bá cháy con bọ chét luôn !!! Thanh Ngọc và Kim Linh ai cũng nói đúng một phần hết |
| Nếu mình xuất hiện công khai và nhận mọi công lao thì cái mác phế vật của mình xem như triệt để được xóa bỏ giống như chưa từng tồn tại, cơ mà nếu vậy thì phải giải thích quá trình xâm nhập và triệt phá hang ổ của bọn chúng thế nào cho cảnh sát đây ?? Mình lại không giỏi chế chuyện nữa |
| Với lại tính cách mình vốn không thích sự phiền phức. Hai từ anh hùng cũng không thích hợp với mình chút nào, chẳng qua chỉ là tình cờ mà thôi |
| Thế nên tốt nhất là cứ âm thầm lặng lẽ như thế này là đẹp, ai cũng vui vẻ. Thu thập được một mớ bằng chứng ấu dâm cùng hợp tác buôn bán người của thằng súc sinh Phong Liệt Hào kia và kịp thời giải cứu các cô bé này đã là phần thưởng rất to lớn đối với mình rồi | - Môi tôi vô thức nhếch lên khi nhìn thấy ba cô bé cúi đầu cảm ơn mình trong màn ảnh
"..."
"Hừ em biết ngay mà, quả nhiên chỉ có chồng em mới có thủ đoạn kinh người như vậy thôi. Không làm em thất vọng nha" - Đáy lòng của Lãnh Thiên Bằng tràn ngập sự kiêu ngạo và ưu việt về người đàn ông của mình
"Lại là anh nữa sao ?? Không hổ danh là người đàn ông mà em nhìn trúng a. Coi bộ sắp tới Phong gia sắp có biến động lớn rồi" - Hàn Mộng Nhu cũng khẽ liếc mắt nhìn Huy Vũ đầy ám muội
Đoạn video vừa kết thúc, tôi lập tức giả bộ cất giọng ngu ngơ:
"Công nhận là rất ly kỳ như một bộ phim hành động ngoài đời thật. Hy vọng là sẽ có bản án thích hợp cho lũ khốn kiếp táng tận lương tâm đó"
"Đúng vậy, tang chứng vật chứng đều đầy đủ hết cả, bọn chúng khó mà thoát khỏi án tử hình"
"Thôi chúng ta tiếp tục dùng bữa đi, đồ ăn sắp nguội cả rồi. Có cacao nóng cho mọi người đây, yên tâm không quá ngọt đâu" - Tôi vừa rót cacao ra mấy cái ly, vừa nhắc nhở mọi người
"Anh Huy Vũ, còn cái hộp này là gì vậy ??" - Hàn Mộng Nhu để ý còn một cái hộp giữ nhiệt sót lại trong túi
"Là món tráng miệng đấy. Vừa nãy tôi có nhã hứng làm một ít Tiramisu"
Nghe Huy Vũ nhắc đến chữ "Tiramisu", Lãnh Thiên Băng lập tức hôn lên má anh một cái. Cô biết tại sao chồng mình lại làm món này
Rất nhanh, năm phần bánh ngọt đã được tôi chia đều ra trên các đĩa giấy khác
"Đây, ai cũng có phần để sẵn ở đây nhé. Chúng ta ăn cho xong bữa chính trước đi đã"
"..."
Một lúc lâu sau
"Ngon quá đi. Lần đầu tiên được nếm thử tay nghề của anh Huy Vũ, em thấy ghen tị với Băng tỷ quá nha" - Thanh Ngọc cất giọng ủy khuất khi cho một muỗng Tiramisu vào miệng
"Khai thật đi, anh đây là cựu đầu bếp nhà hàng năm sao đúng không ??" - Hàn Mộng Nhu ngồi kế bên cũng phụ họa
"Ufufu♥ Cái đó người ta gọi là đặc quyền của người vợ đấy" - Lãnh Thiên Băng hất cằm trêu tức
"Ưm !! Cacao này cũng tuyệt thật đó, độ ngọt vừa phải lại còn mịn màng trên đầu lưỡi. Hơn xa so với các tiệm cafe cao cấp mà tôi thường hay ghé. Vốn không thích cafe nên tôi toàn dùng cacao để thay thế thôi" - Kim Linh cảm thán sau khi hớp một ngụm cacao từ cốc thứ ba của mình
"Để một lát nữa tôi ghi công thức của mình ra cho cô nhé, dễ lắm" - Tôi cười không khép miệng được trước những lời ca ngợi dành cho các món ăn của mình
"Thật sao !! Vậy thì cảm ơn anh rất nhiều" - Hai mắt cô ấy lập tức mở lớn tràn đầy phấn khích
Mọi người tiếp tục trò chuyện và ăn tráng miệng trong không khí vô cùng vui vẻ
...
Bữa tối kết thúc, Lãnh Thiên Băng khoan khoái kéo Huy Vũ ngồi vào bàn làm việc như thường lệ, cất giọng hỏi thăm:
"Mộng Nhu, chồng tớ nói dưới hầm đỗ xe không có xe của cậu. Ban nãy cậu đi taxi đến à ??"
"Cách - Ừm, tớ lười lái xe quá nên hôm nay phá lệ một lần"
"Mà nhắc mới nhớ, gần mười giờ rồi. Tớ cũng phải về đây" - Hàn Mộng Nhu đóng hộp son phấn lại, ánh mắt nhìn Lãnh Thiên Băng đang ỏng ẹo ngồi trên đùi Huy Vũ có chút ghen ghét
"Để tôi đưa Hàn tiểu thư về nhé ??" - Kim Linh lên tiếng đề nghị
"Được đấy, như vậy cũng an toàn hơn đó nha" - Lãnh Thiên Băng gật đầu phụ họa
"Ừm nếu vậy thì làm phiền cô rồi. Bái bai mọi người nha" - Hàn Mộng Nhu vẫy vẫy tay chào tạm biệt
Cặp vợ chồng son đang bận mùi mẩn với nhau nên chỉ vẫy tay đáp lễ. Cả hai không hề nhận ra có một ánh mắt cực độ ghen tị và đầy toan tính đang nhìn mình
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: anhvu041195@gmail.com
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~