Chương 7: Hoàn Thành Nhiệm Vụ Chính Đầu Tiên

Cùng lúc đó, trên 1 chiếc xe Lexus màu đen bóng:

"Ting: Nhiệm vụ chính 1/?? đã hoàn thành, phần thưởng đã được phát cho chủ nhân" - Âm thanh thông báo của Vượng Tài vang lên

"Cũng đến lúc rồi, haizzz quả là 1 ngày dài đằng đẳng a" - Tôi vừa nhìn vào bảng hệ thống, vừa vươn vai ngáp 1 cái:

"Vượng Tài, cho ta xem kho trữ vật hiện giờ của ta"

"Ting: Mở ra kho trữ vật của chủ nhân"

- 3 điểm thuộc tính tự do

- 130 SC

- 1 lần triệu hoán thiên phú ngẫu nhiên

"Tiến hành triệu hoán thiên phú ngẫu nhiên" - Tôi ngay lập tức ra lệnh cho Vượng Tài và cộng cả 3 điểm thuộc tính tự do vào Nhanh Nhẹn nâng chỉ số lên thành 14

"Ting: Bắt đầu triệu hoán thiên phú ngẫu nhiên"

"Ting: Chúc mừng chủ nhân nhận được thiên phú chiến đấu: Võ Hapkido"

"Ồ không ngờ lần này lại triệu hoán ra 1 thiên phú liên quan đến võ thuật" - Tôi nhìn vào môn võ vừa được triệu hoán ra, nhanh chóng mở điện thoại tìm kiếm thông tin

Càng đọc đôi mắt tôi càng sáng lên. Đây là 1 môn võ cực kỳ đa dụng có xuất xứ từ Hàn Quốc, có thể biến hóa đa dạng giữa tấn công mạnh bạo, phòng thủ nhu nhuyễn và phản công chớp nhoáng, quan trọng nhất là nó còn có khả năng kết hợp cùng với khá nhiều loại vũ khí cận chiến. Lòng đầy hưng phấn, tôi quyết định sáng sớm mai sẽ lập tức bắt tay vào luyện tập

Do quá tập trung nên tôi cũng không để ý là mình đã về đến biệt thự. Bước xuống xe, 2 chân tôi vừa nhảy chân sáo vừa đi vào nhà, trên miệng ngâm nga 1 bài hát

"Cậu chủ về rồi ạ, cậu không về cùng tiểu thư sao ??" - Lão quản gia thắc mắc, sau lưng lão là hơn 10 nữ hầu

"Không biết, giờ này chắc cô ta đang chơi rất thống khoái cũng nên" - Tôi cười nhạt. Mặc kệ lão quản gia đang nghiêng đầu khó hiểu, tôi chạy về phòng mình như bị chó dí

Quần áo và đồ dùng cá nhân của tôi trong căn biệt thự này không nhiều, có thể xếp vào trong 1 cái vali cỡ trung mà vẫn còn dư kha khá khoảng trống nên rất nhanh, mọi thứ đã được sắp xếp ngăn nắp vào chiếc vali này

Nhìn lại căn phòng trống trải và hiu quạnh mà tôi đã ở suốt 4 năm qua, lòng tôi vô cùng bình tĩnh không có 1 chút lưu luyến nào, thậm chí còn cảm thấy vô cùng háo hức khi nghĩ mình sắp được rời khỏi đây với 1 khoản tiền lớn. Thế là tôi tranh thủ viết sẵn ngay 1 lá đơn ly hôn, ngày mai khi nữ nhân băng giá kia về cô ta sẽ chỉ việc ký tên. Dĩ nhiên đã giúp thì giúp cho trót, chính tôi cũng sẽ thay cô ấy đến cục dân chính làm tất cả thủ tục

Tôi cũng chả đòi hỏi gì nhiều, chỉ là 1 số tiền xứng làm tiền tiêu vặt của Lãnh Thiên Băng mà thôi, nó còn không đủ cho cô ta tiêu trong nửa tháng và kèm 1 căn hộ penthouse mà cô ta đã xếp xó cả năm không thèm vào ở từ lúc bỏ tiền ra mua đến giờ

Viết xong tờ đơn ly hôn và đặt bút ký tên ngay vào phần của tôi, tôi không nhịn được mà cầm nó lên xem xét lại kỹ càng vài lần nữa:

"Ừm, thế này là được rồi" - Tôi gật đầu hài lòng

Đặt tờ đơn lên trên bàn, nằm xuống giường mà trong lòng thấp thỏm không yên, chờ mong sáng mai đến nhanh lên 1 chút:

| Ngày mai sau khi rời khỏi đây thì nên làm gì trước tiên đây ?? Đúng rồi, đầu tiên mình sẽ tự đãi bản thân 3 suất cơm tấm sườn bì chả không mỡ hành đặc biệt, kế tiếp là đi uống 1 lúc 2 ly trà chanh giã tay ít ngọt phiên bản khổng lồ, và rồi ... và rồi ... và rồi ... |

"..."

Đứng ngoài cửa phòng, Lãnh Thiên Băng người vừa trở về đang định gõ cửa phòng tìm Huy Vũ tâm sự thì nghe được những tiếng lòng kia, khuôn mặt cô đầy vẻ áy náy nhưng phần nhiều là buồn bã và hối hận. Không, cô không thể để cuộc hôn nhân này kết thúc chóng vánh như thế được, cô quyết tâm sẽ làm tất cả để cứu vãn nó

"Cộc cộc cộc"

"Ai vậy, vào đi" - Tôi lên tiếng, chả lẽ là lão quản gia tới kiếm mình sao ??

"Cạch" - Lãnh Thiên Băng bước vào nhìn thấy Huy Vũ đang nằm trên giường, căn phòng trống trơn giữa phòng còn có 1 chiếc vali và tờ giấy trên bàn đây là ...

"E..em à .. t.t..tại.. sao ?? Sao em về sớm vậy ??" Tôi rất ngạc nhiên, lẽ ra phải đến sáng mai Lãnh Thiên Băng mới trở về nhà chứ ??

| Chuyện gì xảy ra ?? Sao nữ nhân băng giá này lại về sớm như vậy, đáng lý ra sáng ngày mai cô ta mới về kia mà ?? |

| Chẳng lẽ do thuốc có vấn đề nên nữ nhân băng giá này tỉnh lại giữa chừng ?? Hoặc 10 tên lưu manh kia mắc chứng xuất sớm sao ?? Không! Không thể nào có chuyện ả tâm cơ cùng tiểu tiện nhân kia có thể xui xẻo thuê trúng 1 lúc 10 tên yếu sinh lý được, như vậy thì chỉ có trường hợp 1 có thể xảy ra mà thôi. Chắc chắn là vậy, nếu thế thì 2 ả tiện nhân kia cũng thật quá không đáng tin cậy đi mà. Phi !!! |

Những tiếng lòng của Huy Vũ vang lên trong đầu Lãnh Thiên Băng nhưng cô không để tâm, toàn bộ lực chú ý của cô đều đặt vào tờ đơn trên bàn. Lãnh Thiên Băng cầm lên chăm chú đọc

"Anh thực sự cho rằng giá trị của anh rẻ mạt đến mức này sao ?? Dù là lấy toàn bộ tài sản và cơ nghiệp của Lãnh gia cũng không đáng giá 1 đồng khi so với anh" - Đôi môi của cô khẽ nhếch lên, nếu Huy Vũ không ở đây thì có lẽ cô đã khóc thành tiếng rồi. Cố nén bi thương trong lòng, Lãnh Thiên Băng nhìn về phía Huy Vũ, mỉm cười dịu dàng lên tiếng hỏi:

"Chồng à, canh giải rượu của em đâu ??"

Tôi không thể tin vào tai và mắt của mình ?? Nữ nhân băng giá này vừa gọi tôi là gì ?? Còn nụ cười kia là sao ??

| ĐẬU XANH ĐẬU ĐỎ MÈ ĐEN ƠI !!! Ngày mai mặt trời sẽ mọc ở hướng tây, heo biết leo cây, cua biết bò thẳng, tôm biết huýt sáo hay sao ??? Nữ nhân băng giá này là đang có ý gì ??? Chẳng lẽ do nốc quá nhiều rượu bị tẩm thuốc kia mà não của cô ta cũng có vấn đề rồi sao ??? |

"E..em, ừm ... v..vừa nãy em nói cái gì vậy anh không nghe rõ ??" - Tôi không nhịn được hỏi lại

"Canh giải rượu của em đâu ?? Vừa nãy chẳng phải anh nói sẽ nấu sẵn chờ em về mà, gặp lúc này em đang đói nữa" - Lãnh Thiên Băng cười dịu dàng, ánh mắt nhìn Huy Vũ lấp lánh như đang nhìn 1 báu vật vô giá

| Trời ơi vậy mà là tai mình không nghe lầm, nữ nhân băng giá này rốt cuộc là có âm mưu gì ?? Không được, mình không thể để cô ta dễ dàng đạt được mục đích như vậy |

"Ting: Khởi động nhiệm vụ nhánh: Nấu 1 bát canh giải rượu khiến Lãnh Thiên Băng hài lòng. Phần thưởng: 1 phiếu voucher mua hàng trị giá 200 ngàn USD (thời hạn 1 ngày), 20 SC. Thất bại: Không có"

"Ừm anh đi làm liền đây, ban nãy mới về anh hơi chóng mặt nên nghỉ ngơi 1 chút" - Tôi ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại là tràn ngập đậu đen rau muống

"Em đi cùng anh, chúng ta xuống nhà ăn thôi" - Lãnh Thiên Băng trả lời, trong lòng càng thêm chua xót:

"Anh ấy không tin tưởng mình đến vậy sao ?? Bất quá trách ai được ngoài bản thân mình chứ, quả là đáng đời"

Cả 2 người cùng nhau sánh bước xuống nhà ăn khiến 1 đám nữ hầu và lão quản gia trố mắt nhìn, thực sự không thể tin nổi. Vị tiểu thư băng lãnh vốn không xem tên chồng phế vật kia ra gì bây giờ đang đi cùng hắn mỉm cười vô cùng vui vẻ, còn tên phế vật kia chỉ trả lời ậm ờ qua loa

"Em ngồi đợi anh 1 lát, sẽ xong nhanh thôi" - Tôi không quay mặt lại, chỉ tay vào cái ghế và bảo Lãnh Thiên Băng ngồi đợi

| Đây cũng là lần đầu tiên nhỉ ?? Mình bái sư các đầu bếp chuyên nghiệp, vất vả học hỏi đến tận lúc xuất sư. Tất cả là để có thể chế biến ra các món ăn làm hài lòng nữ nhân băng giá nhà cô nhưng qua từng đó năm tính cả kiếp trước lẫn kiếp này cô không thèm động vào 1 miếng. Bây giờ không những muốn ăn canh của tôi nấu mà còn ngồi quan sát nữa chứ ?? Rốt cuộc là nữ nhân băng giá nhà cô có ý đồ gì ?? |

Cả người Lãnh Thiên Băng khẽ run rẩy, cô vô thức nắm chặt đôi tay thành nắm đấm hồi tưởng lại 1 chuyện. Có lần cô đặt 1 phần súp tổ yến ở 1 nhà hàng cao cấp về ăn và khen lấy khen để, vô tình Huy Vũ đã nghe thấy. Ngay ngày hôm sau cô nhận được tin, anh ta đã tìm đến nhà hàng đó để học nấu món súp yến đó. Khi ấy cô cảm thấy 10 phần xem thường Huy Vũ, mắng anh ta là đồ phế vật của phế vật chỉ biết đâm đầu vào chuyện không đâu. Đến 1 ngày, Huy Vũ đã bưng 1 bát súp yến nóng hổi vào phòng cô:

"Em à, anh biết em rất thích món súp yến này nên đã thử nấu đấy, em nghỉ tay 1 lát ăn đi cho nóng" - Huy Vũ cười nói

"Anh tự đi mà ăn đi, tôi không rảnh để chơi mấy trò hề này với anh" - Lãnh Thiên Băng không thèm nhìn Huy Vũ, đôi mắt vẫn dán vào màn hình laptop

"Nh..nhưng anh nhớ em rất thích món này mà ?? A..a.anh chắc chắn nó rất ngon đó ?? Em t .. " - Huy Vũ chưa kịp nói dứt câu

"Ra ngoài ngay cho tôi !!!" - Lãnh Thiên Băng quát lên

"..."

"Đ..đ..được rồi, a..anh xin lỗi vì đã làm phiền" - Huy Vũ né tránh ánh mắt băng lãnh của cô, cầm tô súp và bước ra ngoài

"Canh giải rượu của em đây, em ăn ngay đi cho nóng" - Giọng nói của Huy Vũ vang lên, đánh thức Lãnh Thiên Băng khỏi hồi tưởng

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt chồng mình rồi lại nhìn vào bát canh nghi ngút khói

"Muỗng đây, cẩn thận, nóng lắm đấy. Em cứ từ từ mà ăn nhé, anh về phòng trước đây" - Tôi cười nói với Lãnh Thiên Băng, thực sự không có tâm tình để ở lại nhìn cô ta ăn canh

"Khoan đã !!!" - Lãnh Thiên Băng vội vàng nắm chặt tay tôi

"Em không thích ngồi ăn 1 mình, anh ngồi cùng em được không ??" - Lãnh Thiên Băng nhỏ giọng, giọng điệu có chút cầu khẩn

| Haizzz, nữ tổng tài bá đạo kiêm nữ nhân băng giá mà cũng có lúc yếu đuối thế này sao ?? Chắc vẫn còn chút sốc sau vụ tối nay |

"Được rồi" - Tôi gật đầu ngồi xuống đối diện với Lãnh Thiên Băng

Lãnh Thiên Băng hít sâu 1 hơi, cầm muỗng múc 1 muỗng canh lên thổi vài cái rồi cho vào miệng:

"Ngon quá !!!" - Lãnh Thiên Băng cảm thán, đây là bát canh ngon nhất mà cô từng được ăn

"Em thích là tốt rồi" - Tôi mỉm cười nói với cô ấy

| Haizzz, chúc mừng bản thân mình, sau 2 kiếp cũng được nữ nhân băng giá này khen thứ tài vặt mà cô ta luôn xem thường. Kì lạ thật, bản thân mình lại chẳng thấy có chút vui vẻ nào. Chẳng phải mình cố gắng học nấu ăn là muốn làm vui lòng nữ nhân băng giá này sao ?? Giờ cô ta vui rồi (chắc vậy) mà mình lại chả cảm thấy chút thành tựu nào cả, quả nhiên đúng là thời gian có thể bào mòn mọi thứ, kể cả cảm xúc |

Tay cầm muỗng của Lãnh Thiên Băng run nhẹ, đôi mắt đỏ ửng nhưng cô không cho phép mình khóc trước mặt anh ấy

...

Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: anhvu041195@gmail.com

~ Tks các đh rất nhiều ~