"Sao mình cảm thấy Ersert tỷ tỷ đối đãi với mình có phần tốt hơn những người khác rất nhiều a" - Tôi lẩm bẩm trong khi đang đứng ở một vùng không gian tối đen như mực
Dần dần, tôi có có cảm giác cả cơ thể của mình đang bị một lực hút cực mạnh lôi kéo đi
Tôi cũng không hề chống cự, cứ để mặc cho cơ thể bị hút về phía trước
"Píp: Chào mừng người chơi Zero đã đến với Yggdrasil"
"Tổng số Điểm Thành Tích mà bạn đạt được ở Phần Hướng Dẫn Tutorial: 107077"
"Bạn sẽ được tặng thưởng thêm dựa vào thành tích ấn tượng này. Bạn đã nhận được kỹ năng bị động: Master of Mana (Bậc Thầy Mana). Chỉ số Spirit +10"
"Toàn bộ Điểm Thành Tích của bạn sẽ được quy đổi thành tiền tệ. Bạn sẽ được cộng thêm Điểm Thành Tích nhờ việc nắm giữ một kỷ lục không thể bị phá vỡ, bạn đã nhận được 15000 đồng Drasil vàng"
Master of Mana - Kỹ năng bị động hạng S+ (Độ Thành Thạo: 25%): Một trong những kỹ năng phụ trợ bị động cao cấp nhất. Chỉ dành riêng cho số lượng cực ít những thực thể cao quý được ưu ái bởi mana
- Tăng tốc độ hồi mana 10%
- Tăng khả năng chống chịu mana 10%
- Tăng khả năng cảm quan mana (thấp)
- Nghịch Thiên Bội Đạo đã kích hoạt thành công, kỹ năng này có thể được thăng cấp
"Ngon lành rồi, không uổng công mình dày công cố gắng mà" - Huy Vũ điên cuồng lau nước dãi ở hai bên khóe miệng
"Píp: Đã hoàn tất trao thưởng cho quán quân Phần Hướng Dẫn Tutorial"
"Thế giới mà bạn đã chọn ... th .. thế giới m..mà ...ch..chọn: Meiyo. Đang trong quá trình truyền tống người chơi, xin bạn chờ trong giây lát"
"Lỗi truyền tống không thể xác định đã xảy ra. Đang tiến hành xác định lỗi và sửa chữa, đang tiến ..ành xác đ... l.. và sử....ữa"
"Điểm đến của người chơi đã được xác định, truyền tống thành công. Chúc bạn có một trải nghiệm thú vị"
Âm thanh hệ thống vừa dứt, hai bàn tay của tôi lập tức siết chặt lại vì phấn khích cực độ
Tốc độ di chuyển ngược lại của vùng không gian tối đen xung quanh tôi càng lúc càng nhanh hơn. Tôi có cảm tưởng như cơ thể của mình đang di chuyển với tốc độ ánh sáng
"Yggdrasil !! Cây Thế Giới !! Ta tới đây !!"
"PHỤP !!!"
...
“GAWKK ??!!”
Huy Vũ có cảm giác như mình đã rơi thẳng xuống một "thứ" gì đó
Bất quá anh lại chưa thể mở mắt ra được ngay, cả cơ thể có cảm giác đau đớn quặn thắt đặc biệt là ở phần bụng
Không biết đã trôi qua bao lâu sau, Huy Vũ mới chậm rãi mở ra đôi mắt đã mỏi nhừ không rõ vì lý do gì:
"Ưg..hg ??!"
"Nơi này là ... mình đang ở đâu thế này"
Đây là một căn phòng rộng khá là đầy đủ tiện nghi, mang đậm nét truyền thống Nhật Bản
Phải mất thêm một lúc sau, Huy Vũ mới phát hiện mình đang nằm sõng soài trên nền chiếu tatami. Cơn đau nhói ở vùng bụng cũng đã trở nên thoải mái hơn
"Căn phòng này là làng Tân Thủ á ?? Sao mình lại nằm đây ??" - Huy Vũ chậm rãi đứng lên, bắt đầu khám phá căn phòng xa lạ này
Sau một hồi lục lọi mọi thứ, anh phát hiện ra một chiếc thẻ học sinh
- Tên: Taiyou Shinji
- Tuổi: 16
- Xếp hạng ma pháp: F -
"..."
"Ai đây ?? Mình đang ở trong phòng người ta à ??"
"Cơ mà ảnh chân dung của cậu trai này ... trông cũng giống mình ở bên ngoài ra phết chứ đùa" - Huy Vũ nhẹ giọng cảm khái, cảm thấy có chút thú vị
"!!!"
Bỗng nhiên, một cơn đau đến thấu trời xanh lan tỏa khắp đầu não khiến Huy Vũ ngã nhão xuống đất lăn lộn qua lại
Kèm theo đó là hàng loạt những dòng ký ức lạ hoắc cũng từng chút một xuất hiện và ngày càng dày đặc, rõ nét hơn
...
"Ahahahaha !! Ôi phận là một đứa con trai của dòng chính mà lại không sử dụng được hoả ma pháp sao ?? Tội nghiệp quá đê" - Một thằng nhóc ngửa cổ cười lớn khi nhìn xuống một thứ gì đó. Trên tay nó đang cầm một quả cầu lửa màu đỏ rực bằng kích cỡ của một quả bóng bàn
"Bùm ... hự ..."
"Ôi chao xin lỗi nha, em lỡ tay á anh trai. Em chỉ dùng muốn thử chiêu thức mới mà anh Koyuki mới dạy mình thôi. Hihihi"
Đúng vậy, không chỉ có mỗi một mình thẳng nhóc đó. Xung quanh có đến hơn mười đứa nhóc có cả nam lẫn nữ tầm khoảng 5 đến 6 tuổi, đang thóa mạ một cậu thanh niên cao lớn
Những tiếng cười nhạo chế giễu của chúng khiến cho cậu thanh niên này vô cùng tủi nhục. Thế nhưng, cậu ta chỉ nằm bẹp dí dưới đất, hoàn toàn không có chút chống cự nào
Tại sao cậu ta cứ để mặc cho chúng bắt nạt ?? Câu trả lời vô cùng đơn giản, bởi vì ... cậu không thể sử dụng được ma pháp như chúng
Hoặc nói nôm na đó là, cậu không thể sử dụng được ma pháp thuộc tính lửa như các thành viên gia tộc còn lại. Và như một lẽ đương nhiên, nếu cậu dám dùng tay không phản kháng. Lập tức sẽ có hàng chục quả cầu lửa khác giáng xuống cơ thể cậu với danh nghĩa "tự vệ chính đáng"
"Hầy em chán rồi. Cảm ơn anh hai đã "cho" bọn em tiền đi ăn vặt nhé, đi thôi các cậu ơi. Hahaha"
Đợi cho đến khi những âm thanh cười đùa đó biến mất hẳn, cậu thanh niên cao lớn đó mới chậm rãi đứng dậy
"!!!"
"B..bố .." - Nội tâm của cậu ta chợt thắt lại, một cảm giác sợ hãi đến từ tận sâu đáy lòng khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên cao to đang khoanh tay nhìn xuống mình
“Mày lại thua rồi sao ??”
Một câu hỏi không phải hỏi lý do hay là để xác minh. Chỉ là một câu nói vô cùng bình tĩnh, không rõ đó là sự tức giận hay là thất vọng. Hay là ... chỉ đơn giản là một câu hỏi giáng một đòn chí mạng xuống một kẻ thua cuộc đáng thương
“Mày thua một cô bé chỉ mới mười hai tuổi trong trận chiến tranh giành quyền sở hữu thánh vật của gia tộc. Và bây giờ, mày thua cả một đám nhóc ranh của dòng nhánh, một đám nhóc ranh chỉ mới vài tuổi thôi sao ??”
Ông ta cố tình lặp lại câu hỏi đó, như đang muốn đánh vỡ phòng tuyến tinh thần cuối cùng của cậu thanh niên trước mặt
"B..bố ơi .. co..con thực sự không có lời nào để bào chữa cho sự yếu kém của mình" - Cậu ta quỳ mọp xuống nền đất được lót đầy những viên sỏi, cố gắng đáp lời bố mình bằng một giọng nói yếu ớt đến đáng thương
Người đàn ông trung niên đó .. à không, bố của cậu không trả lời ngay lập tức. Ông ta chỉ đứng đó, nhìn xuống thân ảnh đang quỳ mọp với cơ thể run rẩy bằng một đôi mắt lạnh như băng
Một lúc sau, ông ta mới chậm rãi phun ra từng chữ:
“Thôi được rồi. Thật là một sai lầm khi muốn huấn luyện mày trở thành một hỏa pháp sư giống như những thành viên khác trong gia tộc”
Câu nói đó nghe qua thật tàn nhẫn. Thế nhưng, nội tâm của cậu thanh niên đó lại trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn
"Kể từ giờ phút này, mày không cần phải luyện tập hỏa ma pháp nữa. Cũng không cần phải tìm cách khai mở mạch hỏa mana làm gì nữa cho đỡ tốn thời gian”
Giữa lúc cậu thanh niên đang thở phào nhẹ nhõm, bố của cậu lại tiếp tục cất giọng nghiêm nghị:
“Một kẻ phế vật không thể sử dụng được hỏa ma pháp bí truyền của gia tộc, một kẻ vô dụng không thể sử dụng được hỏa ma pháp cơ bản nhất và trên hết tất cả. Một kẻ ngu xuẩn thậm chí còn không thể khai mở được mạch hỏa mana sau hơn mười năm thì không phải là thành viên của gia tộc Taiyou vĩ đại”
Nụ cười nhẹ nhõm trên gương mặt đầy những vết bỏng của cậu thanh niên chợt cứng lại
Còn chưa để cho con trai mình kịp hoàn hồn, người đàn ông trung niên lại tiếp tục nói như thể đó là điều tự nhiên nhất:
“Kể từ giờ phút này trở đi, mày không còn là con trai tao nữa. Tao Taiyou Juugo, chưa từng sinh ra một thằng vô dụng như mày. Cút khỏi căn nhà này ngay !! Xéo ra khỏi tầm mắt tao ngay tức khắc !!”
“Cái gì !! Bố ... bố ơi !!” - Cậu thanh niên bất chấp tất cả, lao đến bấu chặt vào gấu quần của bố mình
Thế nhưng, ông ta chỉ lạnh nhạt đá thẳng vào mặt cậu. Sau đó quát:
"Tao không phải bố của mày nữa. Mày cút xéo khỏi đây ngay lập tức !!"
Vừa buông xuống câu nói thẳng thừng đầy cay nghiệt đó, người đàn ông trung niên bước ra khỏi khu vườn mà không thèm liếc nhìn đứa con trai này thêm lần nào nữa"
“Bố !! Bố ơi !! Làm ơn hãy đợi đã !!”
Cậu thanh niên không bỏ cuộc, nước mắt giàn giụa lao đến nắm chặt lấy bàn tay chai sạm của bố mình:
"Con xin bố !! Làm ơn hãy cho con một cơ hội nữa. Con nhất định sẽ khai mở được mạch hoat mana !! Sẽ làm bố tự hào mà !!"
Trước những lời van xin khẩn thiết của con trai mình. Khuôn mặt của Juugo vẫn không hề để tâm. Ánh mắt ông ta nhìn xuống bàn tay đầy vết bỏng đang nắm tay mình đầy sự khinh rẻ, trực tiếp vung mạnh"
"Rầm !!!" - Cậu thanh niên bị ném mạnh, bay thẳng vào bức tường đá
“Bố…Bố ơi !! Con xin bố mà..”
Shinji không thể đứng dậy, chỉ có thể kêu gào trong sự đau đớn đến từ thể xác và cơn thống khổ tột cùng từ tận đáy lòng mình. Cậu vẫn cố gắng đưa tay ra nhưng lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì khác ngoài không khí
Cho dù là vậy, Shinji từ chối bỏ cuộc. Vẫn tiếp tục đưa cánh tay đầy vết bỏng của mình ra
"BỐ ƠI !!! B..bố thực sự muốn đuổi con ra khỏi nhà .. bố đành lòng bỏ rơi con sao ???"
Người đàn ông trung niên với sóng lưng thẳng tắp đó, vẫn tiếp tục bước đi mà không thèm ngoảnh đầu lại
Không một ai có thể trả lời được câu hỏi của cậu thanh niên đã bị vứt bỏ, đã mất hết tất cả này
...
Khoảnh khắc mà cậu thanh niên ấy cố gắng đứng dậy và lê lết cơ thể trở về phòng trong sự chua xót tột độ, cơn đau đầu của Huy Vũ cũng triệt để tiêu biến theo
"Hộc ... hộc ... đây là .. là ký ức của cậu thanh niên tên Taiyou Shinji này sao ??"
Lúc này Huy Vũ mới có thể nhìn rõ chỗ sàn chiếu tatami mà mình vừa đứng lên lúc nãy
Ở chỗ đó có một bãi màu đỏ khá lớn. Ngoài ra còn có một chai thuốc thuỷ tinh màu đen chỉ còn sót lại vài giọt chất lỏng
Huy Vũ cúi xuống nhặt cái chai thuốc đó lên, kiểm tra qua lại và thứ chất lỏng đáng ngờ bên trong
"Mùi nồng và hắc quá, chẳng lẽ … ?? Vậy ra là cậu đã tự sát à ??" - Anh không kiềm nén được mà thở dài đầy sự bi thương pha lẫn chút phiền muộn
Sau một thoáng trầm lặng để mặc niệm an ủi cậu thanh niên tội nghiệp này, Huy Vũ bước tới bàn học kéo ghế ra ngồi xuống, lấy ra một tờ giấy và một cây bút. Bắt đầu hí hoáy viết một cái gì đó
"Cộc...cộc...cộc" - Bỗng cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ
Thế nhưng người đó lại không chờ đợi để nhận sự phản hồi của "Taiyou Shinji", trực tiếp tra chìa khóa vào ổ để mở cửa
Tinh thần Huy Vũ lập tức kéo căng, nhanh chóng cất lá thư vừa viết xong vào ngăn kéo. Không quên giải quyết sạch sẽ những dấu vết của việc "tự sát" dưới sàn nhà
"Cạch" - Cánh cửa rất nhanh đã được mở ra
Người bước vào là một vị mỹ phụ tuyệt sắc, trên người mặc một bộ kimono màu hồng hoa anh đào. Theo sau đó là hai nữ hầu trẻ tuổi mặc đồng phục hầu gái màu đen trắng
Theo ký ức của Taiyou Shinji thì người phụ nữ này không phải ai khác, chính là mẹ ruột của cậu ta - Taiyou Miyuki
Đã thừa kế được toàn bộ ký ức của Taiyou Shinji nên đương nhiên Huy Vũ cũng biết rõ phải phản ứng như thế nào với vị mỹ phụ trước mặt này
Để tránh bị nghi ngờ, anh liền học theo cách quỳ gối của Taiyou Shinji
Miyuki ngồi xuống chiếc ghế ở bàn học, nhìn "con trai" đang quỳ trước mặt mình một cách bình thản:
"Mẹ đã biết chuyện giữa con và bố rồi"
Thái độ bình tĩnh này như thể bà ta giống như hoàn toàn không thèm để tâm đến nội dung của cuộc nói chuyện giữa con trai và chồng bà. Bà ta dường như chỉ đang thể hiện sự điềm nhiên hệt như đang nhắc về một chủ để nhàn rỗi mà thôi
"Taiyou Shinji" vẫn cúi gằm mặt im thin thít, quỳ gối đối diện với "mẹ mình"
“Shinji, thành tích học tập của con ở trường rất giỏi. Thể dục thể chất cũng hơn xa các học viên bình thường khác. Các thầy cô ở trường khi nhắc đến con đều dành cho những lời khen ngợi”
"Mẹ à" - "Taiyou Shinji" ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt cao ngạo của mẹ mình, trong lòng không nhịn được mà oán trách:
"Cái gì đây ?? Shinji ơi là Shinji, cậu có một ông già khó ở nhưng đổi lại lại có một người mẹ hiểu chuyện đến không ngờ thế này cơ mà ?? Tại sao cậu lại phải làm ra cái hành động cực đoan thiếu suy nghĩ đó chứ hả ??"
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Miyuki đã đập tan mọi hy vọng của "Taiyou Shinji":
"Thật đáng tiếc. Giá như con có năng khiếu về hỏa ma pháp, ta đã có thể đối xử với con như một người con trai xứng đáng, với tình yêu thương và sự quan tâm sâu sắc nhất. Giống hệt như chị và các em của con vậy"
“Nếu con có thể ít nhất sử dụng được hoả ma pháp thôi, ta cũng sẽ rất tự hào về con rồi. Ta cũng đâu có bắt buộc con phải tài giỏi như đứa em trai quá xuất chúng của mình”
“…” - Sắc mặt đang cúi gằm của Taiyou Shinji đanh lại, ngẩng đầu lên đối mặt với biểu cảm thất vọng của “mẹ mình”
Đến lúc này, dù Huy Vũ có bị ngu đi nữa thì cũng dư sức nhận ra được một chuyện
Giọng điệu của mẹ Shinji, Taiyou Miyuki ngay từ đầu cứ liên tục thảo luận về các chủ đề liên quan đến những điểm sáng của đứa con trai trưởng này như thể chúng chỉ là những thứ vô giá trị và đối với bà ta, tất cả mọi thứ đã kết thúc
Việc bà ta đã chấp nhận từ bỏ đứa con trai trưởng giống như chồng mình là một sự thật không thể bàn cãi. Bà ta cũng không cần một đứa con trai phế vật vô dụng
Và cũng chính vì vậy, mẹ cậu cũng không ngần ngại vứt bỏ cậu. Thậm chí, cách làm của bà ta còn có phần cay nghiệt nhẫn tâm hơn cả chồng mình khi cố ý so sánh cậu với đứa em trai kia
"..." - Huy Vũ trừng thẳng vào đôi mắt của người đàn bà tuy quen thuộc nhưng lại lạ lẫm đến cực điểm trước mặt mình
Đối mặt với ánh mắt "phức tạp" của đứa con trai, Miyuki thản nhiên nở một nụ cười và đặt lên bàn học một chiếc túi gấm kì lạ:
"Trong túi này có 10 đồng Drasil Vàng. Tuy không nhiều nhưng vẫn có thể tạm thời đáp ứng nhu cầu cuộc sống của con trong một khoảng thời gian. Con hãy giữ gìn sức khỏe và hãy sống thật tốt nhé”
Nói xong, bà ta chẳng buồn nhìn mặt đứa con trai này của mình thêm một chút nào nữa. Trực tiếp đứng lên cùng hai vị nữ hầu bước ra khỏi phòng một cách ưu nhã
"Sầm !!" - Âm thanh cánh cửa đóng lại phía sau lưng, để lại "Shinji" vẫn còn quỳ tại đó giữa bốn bức tường lạnh lẽo
\\///
Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal:
~ Chân thành cảm ơn các đh rất nhiều ~