Chương 116: Lãnh Thiên Tâm Phẫn Nộ

Tờ mờ sáng hôm sau, trong một phòng ngủ xa hoa khác tại trang viên Lãnh gia

"Ting: Đã đến giờ thức dậy rồi thưa chủ nhân, ngài hãy dậy đi ạ" - Giọng nói máy móc có chút ngái ngủ của Vượng Tài vang lên

"Ư..ưm ??" - Tôi cố gắng mở ra đôi mắt mệt mỏi

Đồng hồ hiển thị trên màn hình Hệ Thống lúc này là 4 giờ 30 sáng

"Nói như vậy là mình chỉ mới chợp mắt có hai tiếng rưỡi thôi sao ?? Oáp !!"

Tối qua sau khi trở về phòng ngủ với Thiên Băng, dĩ nhiên chúng tôi không lập tức ngủ ngay mà điên cuồng quấn lấy nhau làm tình, trải nghiệm qua lại hàng chục tư thế gần như suốt cả đêm

Nhìn xuống gương mặt tuyệt mỹ mang nét cười thỏa mãn đang say giấc nồng trên ngực mình, tôi không nhịn được mà hồi tưởng lại sự cuồng nhiệt như lửa của cô ấy:

"Hình như dạo gần đây tính cách của Thiên Băng càng ngày càng dâm đãng, phóng túng hơn thì phải ?? Em ấy trông cũng càng xinh đẹp, những chỗ lồi lỏm cũng trở nên mặn mà hơn trước, ngay cả làn da hình như cũng trắng mịn hơn. Là bởi vì do được mình tưới tắm quá thường xuyên chăng ??"

Bất quá đây cũng lại là một chuyện tốt. Làm một thằng đàn ông, còn điều gì khác hạnh phúc hơn khi người vợ yêu quý của mình vừa là một nàng tuyệt đại mỹ nhân siêu cấp nóng bỏng, lại còn vừa sở hữu ham muốn tình dục vô độ như thế này chứ ??

Các kỹ năng phục vụ giường chiếu của Thiên Băng đều cực kỳ đẳng cấp, thực sự khó có thể tin nỗi đây chính là nàng tổng tài khét tiếng về sự lãnh ngạo và tàn nhẫn của tập đoàn lớn nhất cả nước. Hơn nữa cô ấy dường như còn dần dần trở nên cuồng nhiệt và đói khát hơn qua từng cuộc làm tình đầy kích thích

Càng "thưởng thức" cơ thể của Thiên Băng, tôi cảm thấy bản thân mình càng nghiện, càng muốn chìm đắm sâu hơn vào những khoái cảm tuyệt hảo mà cô ấy ban cho

Tôi cố gắng gỡ cặp tay chân đang ôm siết cứng ngắc của Thiên Băng ra một cách nhẹ nhàng hết mức có thể, sau đó bước xuống giường mặt quần áo vào

"Ting: Nghe theo lời dặn dò tối qua của chủ nhân, hôm nay chúng ta sẽ tập Yoga. Hệ Thống đã sắp xếp các bài tập luyện thích hợp nhất dành cho ngài" - Âm thanh thông báo máy móc của Vượng Tài đã trở lại bình thường

"Ừm được rồi, nhờ cả vào ngươi đấy" - Tôi khẽ gật đầu với màn hình Hệ Thống một cái rồi mở cửa phòng tắm để đánh răng rửa mặt

"..."

"Cạch - Sầm"

"Chào buổi sáng thưa cậu chủ !! Chúc cậu chủ một ngày tốt lành, sao cậu chủ dậy sớm thế ạ ??" - Vài nữ hầu trực đêm cung kính cúi chào khi vừa nhìn thấy Huy Vũ bước ra

Tôi phất tay với họ một cái, nhỏ giọng hỏi:

"Tôi có thói quen dậy sớm để rèn luyện cơ thể, không biết ở đây có chỗ nào thích hợp để tập luyện yoga không ??"

Một nữ hầu đeo kính bước ra làm động tác mời:

"Phòng tập yoga ở hướng này ạ, xin mời cậu chủ đi theo tôi"

Hai người vừa rời đi, các nữ hầu còn lại lập tức túm tụm lại với nhau bàn tán sôi nổi:

"Này, rõ ràng hôm qua mấy người còn mạnh miệng lắm cơ mà ?? Sao bây giờ được gặp trực tiếp cậu chủ rồi lại chẳng thấy ai dám hó hé gì hết vậy ??"

"Hừ !! Cả bà cũng thế mà bày đặt nói ai ?? Nhưng mà công nhận cậu chủ thay đổi nhiều quá đi"

"Từ một gã phế vật khúm núm chuyển mình trở thành nam thần vạn người mê. Y hệt như trong tiểu thuyết tổng tài giả heo ăn thịt hổ luôn"

"..."

...

Gần ba tiếng sau, 7 giờ 30 sáng

Bên trong một căn phòng không quá rộng được bật máy sưởi 24/24 để duy trì nhiệt độ 36,5 độ C

Đây là nhiệt độ rất lý tưởng, cực kỳ phù hợp dành cho dân tập yoga

"Reng...reng...reng" - Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, làm ngắt quãng sự tập trung của Huy Vũ

Trên màn hình hiện lên hai chữ bố vợ, anh lập tức nhấn nút nhận:

"Alo con nghe ạ ??"

"Alo con rể à, con đang ở đâu vậy ??" - Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ôn hòa, vô cùng thân thiết

Trải qua sự kiện hôm qua, nội tâm của Huy Vũ vẫn còn có chút ít chưa kịp thích nghi trước những thay đổi bất ngờ này:

"Con đang tập thể dục buổi sáng thôi ạ, bố gọi con có việc gì không ??"

"Là vậy à. Thôi con tranh thù tắm rửa sạch sẽ rồi xuống phòng ăn để dùng bữa sáng nhé, tiểu Băng nó cũng vừa xuống tới rồi này"

"Uây !! Đã trễ đến vậy rồi sao ?? Vâng, con sẽ đến ngay đây ạ"

Cúp máy xong, Huy Vũ hớt ha hớt hải lao nhanh vào phòng tắm

...

Khoảng mười lăm phút sau, tại nhà ăn

Tất cả các thành viên trong gia đình đều đã ngồi ngay ngắn xung quanh bàn ăn, cả những người đêm qua ra ngoài để giải quyết sự vụ cũng đã trở về

"Xin lỗi mọi người !! Tại con tập trung quá nên không để ý giờ giấc" - Huy Vũ lao nhanh vào phòng ăn, ngại ngùng cúi đầu

Vừa nhìn thấy Huy Vũ bước vào, Lãnh Tuyết Ly đã che miệng cười trêu ghẹo:

"Hihi♥, anh rể yên tâm. Bố mẹ bảo là đợi anh tới mới bắt đầu lên món, nên anh chưa bị mất phần đâu"

"Vũ, con tới rồi. Qua đây ngồi với bố mẹ nào" - Lãnh Kiêu Hùng trực tiếp đứng lên khỏi ghế ngồi, bước tới kéo tay Huy Vũ

Hành động niềm nở này của ông khiến cho Lãnh Thiên Tâm đang ngồi cách đó không xa muốn lòi tròng mắt ra ngoài

Bất quá mọi chuyện vẫn còn chưa kết thúc

Sau khi Huy Vũ đặt mông ngồi xuống ghế rồi, ông ta còn tự mình tháo chiếc nhẫn gia truyền của gia tộc đang đeo ở ngón tay cái ra và đeo cho thằng rể quý của mình

Chiếc nhẫn này khá to, được chế tác hoàn toàn bằng lục ngọc đế vương nguyên chất. Bề mặt của chiếc nhẫn được khắc thành hình một con rồng đang uốn lượn hết sức tinh xảo. Ngoài ra ở chính giữa chiếc nhẫn còn có một chữ "Lãnh" được viết theo kiểu thư pháp

"B..bố à. Chuyện này là sao ạ ??" - Dĩ nhiên Huy Vũ hiểu biết rất rõ giá trị kinh người của chiếc nhẫn quý này, liền hỏi một cách lắp bắp

Bất quá còn chưa để bố mình lên tiếng trả lời, Lãnh Thiên Băng đã ôm chặt lấy cổ chồng, nũng nịu nói:

"Anh yêu♥ !! Chiếc nhẫn hợp với anh lắm đó nha"

"Đúng vậy đó Vũ, đúng là ngọc đẹp vì người mà" - Lãnh Thiên Kiêu cũng gật gù phụ họa, ánh mắt nhìn Huy Vũ tràn ngập sự biết ơn

"Anh rể !! Nhân lúc đang chuẩn bị dùng bữa sáng này, hai anh em mình thi xem ai ăn được nhiều hơn không ??" - Lãnh Tâm Hỏa cũng hồ hởi tham gia cuộc vui

"..."

Một khung cảnh ấm áp thế này lại diễn ra trên bàn ăn của một gia tộc hào môn danh giá, thực sự là vô cùng hiếm thấy

Lãnh Thiên Tâm càng nhìn càng không thể nín nhịn nỗi nữa, lập tức đứng bật dậy phản bác:

"Bố !! Chiếc nhẫn đó là của ông nội giao lại cho bố cơ mà. Chẳng phải chỉ có các đời gia chủ của gia tộc chúng ta mới có tư cách đeo nó hay sao ?? Tạ... tại sao bố lại có thể tùy tiện trao nó cho người khác như vậy chứ ??"

Biểu cảm trên gương mặt ả trông vô cùng bất thường, y hệt như đang cố gắng kiềm nén cơn thịnh nộ đang chậc chờ phun trào

"Thiên Tâm !! Mày đây là mọc đủ lông đủ cánh rồi nên muốn lật trời có phải không hả ?? Lại còn dám có ý kiến với quyết định của bố" - Lãnh Thiên Tinh ngồi ở bên cạnh ả gằn giọng chất vấn

"A..anh ba ... ý của em không phải như vậy đâu mà. Chẳng qua chỉ là .. chỉ là em có chút khó hiểu thôi ạ, em chỉ muốn tuân theo gia huấn mà thôi" - Lãnh Thiên Tâm lại tiếp tục bổn cũ soạn lại, đưa tay bấu vào ngực trái. Bộ dạng trông rất thống khổ

| Lại nữa. Bộ con tiện nhân này không còn chiêu nào khác để diễn hay sao ?? |

Cơ mà đây lại là lần đầu tiên Huy Vũ đồng tình với lời nói của con ả tiện nhân này:

"Bố mẹ, con thấy Lãnh Dã ... e hèm !! Con cũng thấy Lãnh Thiên Tâm nói có lý đó ạ" - Dứt lời, anh liền đưa tay muốn tháo chiếc nhẫn ra

"Đừng tháo ra. Nghe lời mẹ, bố đã cho con rồi thì con cứ việc thoải mái. Không có sao hết" - Tô Ngọc Dung vội vàng đưa tay ngăn cản

Lãnh Thiên Băng cũng ghé sát tai chồng, thì thầm đe dọa:

"Chủ nhân♥, nếu ngài dám tháo chiếc nhẫn đó ra ... gia pháp hầu hạ !!"

Huy Vũ nuốt nước bọt khô khốc, thanh nhục côn giữa hai chân lại gào thét đòi ăn. Nếu như đang ở biệt thự, có lẽ anh đã trực tiếp đè ngửa vợ mình ra mà hành sự rồi

Chứng kiến thấy mọi việc không đi theo ý mình, Lãnh Thiên Tâm còn đang muốn tiếp tục lên tiếng phản bác thì Tô Ngọc Dung đã cao giọng ra lệnh:

"Bảo đầu bếp lên món đi, ai cũng đói meo cả rồi"

"Vâng thưa phu nhân" - Vị quản gia cung kính cúi đầu nhận lệnh

Rất nhanh, một bàn thức ăn thịnh soạn đã được dọn lên

"Được rồi, mời cả nhà xơi cơm" - Tất cả mọi người đồng thanh lên tiếng

Lãnh Thiên Băng ngồi đối diện với Huy Vũ, bởi vì không được ngồi ở bên cạnh chồng nên ánh mắt của cô nhìn anh có chút ủy khuất

Biết vợ mình lại lên cơn nhỏng nhẻo, Huy Vũ nở nụ cười khổ, nháy mắt với cô một cái

"Con rể, con ăn cái này đi" - Giọng nói của mẹ vợ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh

"Ôi trông ngon thật đó, con cảm ơn ạ"

Bữa sáng thịnh soạn tiếp tục trôi qua trong bầu không khí vui vẻ, tràn ngập những âm thanh cười nói của mọi người

...

Một lúc lâu sau

Vừa kết thúc bữa sáng, Lãnh Thiên Tâm liền lấy lý do có chút việc bận nên lập tức rời khỏi phòng ăn

Nhìn theo bóng lưng rời đi của ả, Huy Vũ không nhịn được mà khinh bỉ cười khẩy một tiếng trong lòng:

| Việc bận ?? 100% là việc bận với thằng khốn Diệp Thần cùng con ả tiện nhân Lý Gia Hà kia rồi. Haizzz ... thiệt tình ông cha ta nói cấm có sai, nồi nào thì úp vung nấy |

| Đồ thứ tiện nhân bất hiếu, không bằng cả súc sinh. Nhìn cái thái độ ngay thẳng vừa rồi của mày ngay cả tao cũng suýt chút nữa bị lừa luôn đấy. Cái gì mà bảo toàn danh dự truyền thống gia đình ?? Loại rẻ rách như mày mà cũng ói ra được cái câu đấy cơ à ?? Ọe !! |

| Ở kiếp trước khi Lãnh gia đang trên bờ vực sụp đổ, nghe nói trong nỗ lực cuối cùng nhằm tìm cách vực dậy tập đoàn Thời Đại, bố vợ của mình đã dự định tổ chức một phiên đấu giá để bán đi những món đồ có giá trị và chiếc nhẫn này cũng nằm trong số đó |

| Khi ấy mình đã không còn dính dáng gì tới Lãnh gia nữa nên cũng không quá rõ ràng. Nhưng mà không bao lâu sau tuyên bố đó, trong một lần mình lục lọi thùng rác để kiếm thức ăn, đã vô tình moi ra được một quyển tạp chí cũ và nhìn thấy chiếc nhẫn bảo vật gia truyền này nằm trên ngón tay cái của Diệp Thần. Chễm trệ ngay trên trang nhất nữa cơ |

| Bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để nhận ra rồi, nếu không phải con tiện nhân này giở trò ra thì còn có thể là ai khác nữa đây ?? |

“RẦM !!!”

“XOẢNG !!!”

“!!!”

Hai âm thanh chát chúa vang lên khiến cho mọi người giật bắn mình, cả Huy Vũ cũng không ngoại lệ

“B..Băng Băng, Ly Ly. Tự nhiên hai em bị sao vậy ??” - Lãnh Thiên Tinh dè dặt hỏi

“Không có gì” - Lãnh Thiên Băng nghiến răng ken két, gằn giọng trả lời qua kẽ răng. Đôi tay trắng như phấn siết chặt thành nắm đấm

“Em lỡ tay làm vỡ chén thôi ạ, làm mọi người giật mình rồi” - Lãnh Tuyết Ly cười như không cười, trả lời qua loa cho có lệ

Huy Vũ không nghĩ gì nhiều, quả quyết tháo chiếc nhẫn ra và đeo lại vào ngón tay của Lãnh Kiêu Hùng:

"Bố mẹ, tính cách con vốn bộp chộp sợ là không giữ gìn được chiếc nhẫn quý giá này đâu ạ. Vậy nên hai người vui lòng nhận lại dùm con"

"Ding" - Đúng lúc hai vợ chồng già còn đang muốn nói gì đó, điện thoại của Huy Vũ bỗng vang lên âm báo tin nhắn

Nội tâm của Huy Vũ như nở hoa, như vớ được cọng rơm cứu cánh. Anh liền lập tức đứng bật dậy:

"Thôi cứ quyết định như vậy đi ạ, con phải đi bận công việc cái đã. Em yêu à, đợi anh một lát nhé"

Vừa dứt lời, Huy Vũ đã lao nhanh ra khỏi phòng ăn như đang bị ma đuổi

\\///

Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3

...

Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~

STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu

Paypal: anhvu041195@gmail.com

~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~