Tại tòa nhà tập đoàn Thời Đại
Chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn màu nâu đồng của Lãnh Kiêu Hùng cũng vừa đến trước cổng toà nhà
"Cạch - Sầm"
"Một ngày tốt lành, thưa chủ tịch, thưa Lãnh tổng" - Các nhân viên bảo vệ cung kính khom người đón tiếp sau khi mở cửa xe
Ba cha con họ Lãnh không màng đến họ, chậm rãi bước thẳng vào công ty
"Hoan nghênh chủ tịch !! Hoan nghênh Lãnh tổng" - Toàn bộ nhân viên đang làm việc ở tầng trệt lập tức đứng lên
Sở dĩ bọn họ không chào Lãnh Tâm Hỏa là bởi vì chính cậu ta đã từng nói thẳng với họ rằng, bản thân mình không thích mấy thứ lễ nghi dài dòng phiền phức thế này
"Mọi người cứ tiếp tục làm việc đi. Nếu có chuyện gì cần báo cáo thì cứ việc nói với thư ký của tôi" - Lãnh Kiêu Hùng hờ hững phất tay, sau đó cùng hai đứa con của mình bước vào thang máy cá nhân
"Ding"
"Chủ tịch !! Băn ... Lãnh tổng !!" - Phạm Thanh Ngọc đứng dậy khom người chào hỏi
"Thanh Ngọc, chào em buổi trưa nhé" - Lãnh Thiên Băng nháy mắt với cô em kết nghĩa của mình một cái
"Tiểu Hỏa, con ở lại đây. Không được cho phép bất cứ ai vào văn phòng" - Lãnh Kiêu Hùng trầm giọng ra lệnh
"Vâng thưa bố. Bái bai chị Thiên Băng" - Lãnh Tâm Hỏa đứng nghiêm nhận lệnh
Bỏ lại Phạm Thanh Ngọc đang có chút bối rối và Lãnh Tâm Hỏa đứng gác cửa. Lãnh Thiên Băng cùng bố bước vào văn phòng
"Cạch - Sầm"
"..."
Cánh cửa văn phòng vừa đóng lại, Phạm Thanh Ngọc rụt rè bắt chuyện với tên to xác đang đứng canh gác như một pho tượng:
"Ưm xin lỗi, anh có muốn dùng trà không ??"
Sở dĩ cô gọi hắn ta bằng anh là bởi vì ... đứng trước mặt hắn, cô cảm thấy bản thân mình nhỏ bé hệt như một con nhái vậy
Lãnh Tâm Hỏa hờ hừng nhìn Phạm Thanh Ngọc, trong ánh mắt hiện lên chút thú vị:
"Cô gái, sao lại gọi tôi bằng anh ?? Cô bao nhiêu tuổi rồi hửm ??"
"Tôi á ?? Tôi hai mươi hai. Còn anh ?? Nhìn chắc khoảng tầm ... hai mươi bốn bằng với Băng tỷ nhỉ ??" - Phạm Thanh Ngọc nghiêng đầu khó hiểu
"Phốc !!" - Lãnh Tâm Hỏa trực tiếp phun ra một ngụm, cảm giác tổn thương thấu tận trời xanh
...
Bên trong văn phòng lúc này
"Được rồi, bây giờ chỉ còn lại hai bố con chúng ta mà thôi. Có chuyện gì thì con nói đi" - Lãnh Kiêu Hùng trầm giọng hỏi
Trước câu hỏi của ông ta, Lãnh Thiên Băng chỉ lặng lẽ mở chiếc cặp da và lấy ra một tờ giấy
Đơn xin từ chức
Dù đã đoán trước được sẽ có chuyện quan trọng nhưng Lãnh Kiêu Hùng không ngờ rằng, con gái ông lại có ý muốn từ chức khỏi vị trí này
"Chuyện này là sao đây ?? Con đây là muốn từ bỏ mọi thứ, thậm chí làm đến mức không thèm đếm xỉa gì tới số tiền cổ phần này à ??" - Bàn tay đang cầm tờ đơn từ chức của Lãnh Kiêu Hùng có chút run rẩy. Không rõ là do phẫn nộ hay vì lý do gì khác
Phải biết rằng, Lãnh Thiên Băng hiện đang nắm giữ tận 28,5% cổ phần của tập đoàn Thời Đại. Nếu quy đổi số cổ phần này thành tiền, chắc chắn đó sẽ là một con số khổng lồ
Vậy mà bây giờ, con gái của ông ta lại muốn buông bỏ tất cả. Không còn muốn liên quan gì đến công việc của gia đình, cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền thừa kế về sau
"Thưa bố, con đã suy nghĩ rất kĩ rồi ạ. Con cảm thấy bản thân mình đã cống hiến đầy đủ cho tập đoàn và muốn xin được nghỉ hưu sớm"
"Những năm qua, con đã sống như một đứa con gái ngu muội, khờ dại. Chính trong khoảng thời gian gần đây, cuối cùng con cũng đã nhận ra mục tiêu sống thực sự của đời mình" - Lãnh Thiên Băng lễ phép trả lời từng chữ
"Mục tiêu sống của con ?? Lẽ nào nó có liên quan đến thằng chồng của con à ??" - Lãnh Kiêu Hùng không nhanh không chậm chất vấn
"..." - Con gái ông không trả lời, cô chỉ im lặng nhìn thẳng vào mắt bố mình
"Hầy !!" - Lãnh Kiêu Hùng thở dài một cái, tâm tình cực độ chán nản
Ông ta vẫn còn đang muốn gặng hỏi thêm thì Lãnh Thiên Băng lại tiếp tục rút từ trong cặp ra mấy thứ khác:
"Bố, trong tay con hiện giờ chính là toàn bộ gia sản của Phong gia"
"!!!"
"Bố đừng nóng vội như vậy. Tất cả đều đã vào trong tay một mình con cả rồi, không còn sót lại bất cứ thứ gì nữa đâu" - Cô chậm rãi thốt ra từng chữ
Lãnh Kiêu Hùng cố gắng đè nén tâm tình đang kích động lần đầu tiên trong suốt hơn hai mươi năm qua
Cũng không thể trách ông ta được. Đứng trước số của cải khổng lồ như vậy, dù cho Lãnh gia vốn là gia tộc đứng đầu cả nước cũng sẽ không nhịn được mà trở nên mất bình tĩnh
"Vậy đây mới chính là lý do con muốn từ bỏ mọi thứ sao ??" - Lãnh Kiêu Hùng trầm giọng dò hỏi
Sỡ hữu được khối tài sản của Phong gia trong tay, con gái ông ta hoàn toàn có tư cách buông bỏ mọi thứ. Không thèm đoái hoài gì đến khoảng thừa kế sau này
"Chỉ có một chút tí ti thôi ạ, tất cả những phần còn lại chính là vì anh ấy" - Nhắc đến chồng, Lãnh Thiên Băng vô thức nở ra một nụ cười tươi
Nhìn vào biểu cảm hạnh phúc đó, Lãnh Kiêu Hùng nhận ra bản thân ông không thể xoay chuyển quyết định của đứa con gái giỏi giang này nữa rồi
Phận làm cha mẹ, dù cho có nghiêm khắc đến cỡ nào đi nữa. Thì cũng làm gì có ai muốn ngăn cản con mình mưu cầu hạnh phúc của bản thân nó chứ ??
Không để ý đến ánh mắt dò xét của bố mình, Lãnh Thiên Băng lại tiếp tục:
"Con đã tính toán kỹ lưỡng rồi. Chúng ta sẽ lấy danh nghĩa tập đoàn Thời Đại, tuyên bố ra bên ngoài rằng sẽ hỗ trợ khắc phục thiệt hại mà Phong gia gây ra. Tiền ở đâu sao ?? Dĩ nhiên là con sẽ trích ra một phần trong này rồi"
"Tiếp theo, chúng ta sẽ đóng góp một khoản lớn cho các quỹ nghiên cứu bệnh ung thư. Làm như vậy, danh tiếng và giá cổ phiếu của tập đoàn sẽ lại tiếp tục được tăng đột biến"
"Còn nữa, Thanh Ngọc là em gái kết nghĩa của con, bố có thể đặt toàn bộ niềm tin vào em ấy. Tất cả những thứ này, chính là cống hiến cuối cùng của con làm ra với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Thời Đại"
Dứt lời, cô khom người đưa các tập tài liệu cho bố bằng hai tay một cách đầy cung kính
Phải mất gần một phút sau, Lãnh Kiêu Hùng mới chìa tay ra để nhận lấy "món quà cuối cùng" mà con gái ông dành cho tập đoàn của gia đình
"Tại sao con lại thay đổi nhiều đến như vậy ?? Cũng là lỗi của thằng con rể chết toi đó của ta sao ??" - Ông ta lắc lắc đầu, nụ cười trên gương mặt vô cùng bất lực
"Khanh...khách !! Nếu đã biết câu trả lời rồi thì bố đừng hỏi làm chi nữa" - Lãnh Thiên Băng che miệng cười tủm tỉm
"Ta có nên cảm ơn nó không nhỉ ?? Thực sự ta thích con của bây giờ hơn nhiều đấy" - Lãnh Kiêu Hùng cười hỏi
Trước câu hỏi hài hước đó của bố, Lãnh Thiên Băng chỉ nhún nhún vai:
"Thôi bố đừng tốn công vô ích. Đừng nói là một hoặc hai ngàn lần, thậm chí bố dù có cảm ơn anh ấy cả đời cũng không đủ đâu"
"..."
...
Trước thời điểm hiện tại một ngày, tại Paris
Diệp Thần và hai ả chân ái của hắn vẫn đang tận hưởng chuyến du lịch cao cấp, không hề hay biết những biến động cực khủng đang làm rung chuyển giới hào môn trong nước
Trong phòng ăn Vip tại một nhà hàng sang chảnh, nằm sát ngay dưới chân tháp Eiffel
"Em nói gì cơ ?? Ông già nhà em đã trở về sau chuyến công tác nước ngoài và đang muốn mở một cuộc họp gia đình á ??" - Diệp Thần đẩy đẩy cặp kính râm đang đeo trên trán, trầm giọng hỏi
"Hầy ... đúng vậy đó Thần ca à, em cũng chả hiểu lý do tại sao lão ta lại về nước sớm như vậy luôn" - Lãnh Thiên Tâm đang nằm trong lồng ngực của hắn thở dài, khuôn mặt chù ụ khó ở
"Chán quá vậy. Lẽ ra phải đến ngày mốt chúng ta mới kết thúc chuyến du lịch chữa lành này mà, tiếc quá là tiếc đi" - Lý Gia Hà cũng phồng má, ra vẻ phụng phịu
"Về sớm thì thôi, đằng này còn ăn no rửng mỡ tổ chức họp với hành nữa chứ. Em cũng muốn tìm cớ để thoái thác lắm, nhưng cuộc họp lần này hình như rất căng thẳng, nên không về không được" - Giọng nói của Lãnh Thiên Tâm tràn đầy sự chán ghét
Mặc dù cũng cảm thấy có chút hụt hẫng, nhưng Diệp Thần lại biết cách nhìn nhận tình hình thực tế hơn
"Thôi hai em đừng tranh cãi nữa, đây chỉ là tình huống bất khả kháng"
"Thiên Tâm à, đây không phải lỗi của em nên em không cần phải tự trách. Trước khi kế hoạch của anh đi vào quỹ đạo, chúng ta cần phải nín nhịn hết mức có thể" - Hắn nhẹ giọng an ủi hai nàng chân ái đang làm nũng hai bên trái phải của mình
"Haha, tụi em đâu có tranh cãi. Chỉ là cảm thấy hơi tiếc chút đỉnh thôi" - Lý Gia Hà hôn lên gò má Diệp Thần một cái
Lãnh Thiên Tâm thì không trả lời, trong lòng ả nhộn nhạo xuân tình
"Hai em cứ thoải mái dùng bữa đi nhé, để anh liên lạc với bên quản lý và yêu cầu họ đặt gấp cho chúng ta chuyến bay về nước sớm nhất" - Diệp Thần cười nói, rút điện thoại ra bấm số
Trong lúc hắn ta đang trò chuyện điện thoại, hai ả tâm cơ lại tiếp tục buôn dưa lê:
"Chị Gia Hà, chị đoán xem giờ này con ả nhũn não và thằng chồng phế vật đó của ả đang làm gì ??"
"Phụt !! Trời đất ơi !! Tự nhiên em nhắc đến đôi cẩu nam nữ đó làm gì ??" - Lý Gia Hà ho sù sụ, đưa tay vuốt vuốt ngực
"Hừ !! Những ngày qua quả thực rất tuyệt vời đối với em. Bây giờ chuẩn bị về nước, lại phải chịu đựng cái ánh mắt lạnh tanh và cả cái biểu cảm như cá chết đó của ả nữa. Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến em buồn nôn rồi" - Lãnh Thiên Tâm khinh khỉnh bĩu môi
"Em cứ yên tâm đi, có chuyện gì thì vẫn còn có chị và a Thần sát cánh cùng em cơ mà. Với lại hôn lễ của con nhãi ranh kia, tuần sau sẽ chính thức diễn ra rồi"
"Theo kế hoạch của a Thần, sau buổi lễ đính hôn đó anh ấy sẽ có thể từng bước thâm nhập và phá hoại tập đoàn Thời Đại của con ả đó từ bên trong. Cái bộ dạng cao cao tại thượng phát ốm đó, không trụ được bao lâu nữa đâu"
Cái diễn biến tương lai này không biết đã kể đi kể lại bao nhiêu lần rồi, nhưng nó luôn khiến cho hai ả tâm cơ cảm thấy vô cùng hả hê
Vừa đúng lúc này, Diệp Thần cũng đã giải quyết sự vụ trong điện thoại xong:
"Do tình hình giông bão phức tạp cho nên chuyến bay sớm nhất cũng phải là tối nay. Như vậy cũng tốt, ba người chúng ta cũng tranh thủ thời gian ăn chơi cho thật tận hứng nào"
"Vâng ạ !! A Thần / Thần ca"
Tâm trạng của cả ba vô cùng hứng khởi, tràn ngập chờ mong vào một tương lai tươi sáng
\\///
Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: anhvu041195@gmail.com
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~