"Thú vị lắm" - Lãnh Kiêu Hùng nhếch mép đầy hứng thú
"Bố !! Nhận lời đi mà. Lâu rồi con chưa thấy bố chiến đấu với người khác nha !!" - Lãnh Tuyết Ly vỗ tay càng cuồng nhiệt hơn, thậm chí còn nhảy nhót trông vô cùng đáng yêu
Lãnh Thiên Băng không thèm che giấu nụ cười kiêu ngạo trên gương mặt tuyệt mỹ của mình nữa, phụ họa với em gái mình:
"Đúng vậy đó bố ạ. Bố sẽ không để cho Tuyết Ly thất vọng chứ ??"
Tô Ngọc Dung cảm thấy rất lo lắng nhưng còn chưa kịp đợi bà ta lên tiếng ngăn cản, Lãnh Kiêu Hùng đã hừng hực khí thế cầm đại đao nhảy lên trên sàn đấu, đứng đối diện với Huy Vũ:
"Nghe từ lời kể của vợ ta, ta còn có chút không tin tưởng. Bây giờ tận mắt nhìn thấy rồi ta mới hiểu được cái gọi là mở mang tầm mắt"
"Quả nhiên, không phải ai cũng cam tâm tình nguyện làm phế vật mãi mãi. Hahahaha !!" - Ông ta ngửa đầu cười lớn, giọng cười tràn ngập sự hài lòng
Huy Vũ không nói gì, tay xoay xoay Dao Găm Mãng Xà một cách điêu luyện. Chậm rãi lên tiếng:
"Tôi là người thách đấu ngài, vì vậy xin mời Lãnh gia chủ ra chiêu trước"
"Được !! Thú vị lắm !!" - Cảm giác mình bị thằng nhãi này xem thường, Lãnh Kiêu Hùng trực tiếp vung đao lên bổ xuống
Tốc độ đòn đánh này vô cùng dứt khoát, không một động tác thừa nào. Nếu trúng phải đòn này, kẻ xấu số chắc chắn sẽ bị xẻ ra làm đôi
Nhưng ...
"Bạo kích" - Huy Vũ chỉ khẽ hô tên kỹ năng trong đầu, tay phải chưởng thẳng lên tay cầm của thanh đại đao đang bổ xuống mà không cần dùng đến dao găm
"Binh" - Thanh đại đao trong tay Lãnh Kiêu Hùng như gặp phải trọng kích, lập tức bị đánh bật ra khỏi tay ông ta
"Hự !!' - Lãnh Kiêu Hùng bị lực phản chấn, ngã ngửa lăn quay trên sàn đấu
"Choang !!" - Tiếng thanh đao chạm xuống đất
Nhìn vào vũ khí đã bị đánh bay ra khỏi võ đài và cả đôi tay đang không ngừng run lẩy bẩy, Lãnh Kiêu Hùng điên cuồng nuốt một ngụm nước bọt khô khốc
"Bố !!" - Lãnh Tâm Hỏa vội vã lao đến, quên luôn cơn đau của mình
"Hầy ... bố không sao. Đa tạ cậu đã nương tay với ta" - Ông ta thở dài trấn an con trai, sau đó gật đầu với Huy Vũ
Huy Vũ bước tới, đưa tay kéo cả hai cha con họ đứng lên một cách dễ dàng
"!!!"
Tô Ngọc Dung như chết sững. Thằng con rể này của bà lại mạnh tới mức như vậy sao ?? Phải biết cả chồng lẫn con trai của bà to con hơn hắn nhiều đấy
Ngay cả đám vệ sĩ cũng há hốc mồm khi nhìn cảnh tượng phi lý vừa diễn ra trước mắt
"Lãnh gia chủ, hôm na ..."
Chưa kịp để Huy Vũ nói dứt câu, Lãnh Kiêu Hùng đã đằng hắng lên tiếng:
"E hèm !! Cậu đã cứu vợ và đứa con gái út của ta, ta còn chưa có dịp để nói tiếng cảm ơn đàng hoàng. Nhân dịp này giống như hồi nãy cậu đã nói, đàn ông chào hỏi bằng nắm đấm và cậu thắng cả hai cha con ta rồi"
Nói tới đây, ông ta vỗ mạnh vào vai Huy Vũ một cái
"Con rể, cảm ơn con rất nhiều. Ta biết chỉ vài lời nói suông thôi là chưa đủ, nhưng ta mong con hãy rộng lượng mà bỏ qua những thái độ tệ bạc mà gia đình ta đã đối xử với con trong quá khứ" - Giọng nói của Lãnh Kiêu Hùng vô cùng chân thành
Không vội trả lời ngay, Huy Vũ đưa mắt nhìn về phía vợ mình như muốn hỏi xin ý kiến
Lãnh Thiên Băng biết chồng mình đang nghĩ gì. Cô không lên tiếng mà chỉ nở một nụ cười tươi rói, gật nhẹ đầu
Lãnh Tuyết Ly đứng ở bên cạnh dùng hai tay che miệng, đôi mắt long lanh đã có chút đỏ lên. Dường như chỉ đang chờ đợi khoảnh khắc tuyệt vời nhất
"Bố. Bố nói “sai lầm” nào vậy ?? Con quên mất tiêu rồi" - Huy Vũ lao đến ôm chặt lão bố vợ hằn học vào lòng
"HOAN HÔ !!!" - Các vệ sĩ bên dưới khán đài như bùng nổ, tiếng vỗ tay vang lên như sấm
"HAHAHAHA !!" - Lãnh Tâm Hỏa ngửa cổ cười lớn, choàng tay ôm chặt lấy cả bố và anh rể. Thiếu điều muốn nâng cả hai lên xoay vòng vòng trên không
"Tốt !! Tốt quá rồi !!" - Hai mắt Tô Ngọc Dung đẫm lệ. Bà không nhớ rõ đã bao lâu rồi, mình mới cảm động thế này
Còn lại hai chị em họ Lãnh kia thì không cần phải nói
...
Một lúc sau, mọi người cùng rời khỏi võ đường trong không khí vui vẻ
Chưa vội trở về lâu đài ngay, cả nhà cùng nhau ngồi quây quần trên một bàn trà lớn giữa một khu vườn xanh mát. Bên cạnh có một dòng suối nhân tạo, những chậu cây cảnh lớn được cắt tỉa thành hình động vật hết sức sống động
Trên bàn là rất nhiều những chiếc bánh ngọt đầy đủ màu sắc và kiểu dáng, được chế biến công phu
"Anh rể này, anh thật lợi hại quá. Có thể nhận em làm đệ tử được không ??" - Lãnh Tâm Hỏa cầm tách trà lên bằng hai tay, một bộ dáng nịnh nọt không chút che giấu
"Con rể à, Tuyết Ly nói với mẹ con rất thích bánh ngọt đúng không ?? Đây, con dùng thử cái này đi" - Tô Ngọc Dung liên tục đưa những đĩa bánh ngọt đẹp mắt đến cho con rể quý
"Anh rể, ahhh"
"..."
Âm thanh cười nói rôm rả trên bàn trà vang lên mãi không dứt, hàng loạt các chủ đề cứ liên miên nối tiếp nhau
Tất cả khúc mắc trong quá khứ đều đã bị quẳng ra sau gáy, không một ai đề cập đến. Hệt như toàn bộ những sự việc không vui đó chưa từng xảy ra
Huy Vũ liên tục cười và trả lời câu hỏi của mọi người đến mỏi cả miệng. Những sự phiền muộn và lo âu trong lòng đã hoàn toàn tan biến
Tự bản thân anh cũng biết rất rõ. Vốn dĩ họ ghét bỏ, cay nghiệt với anh như vậy phần nhiều cũng là do chính bản thân mình
Dù gì đi nữa, với cái tính cách bạc nhược như trước kia, gia đình nhà vợ làm sao có thể cho anh sắc mặt tốt được ?? Một gã đàn ông lúc nào nói chuyện cũng khúm núm, ngay cả Lãnh Thiên Băng cũng không thể nhịn nổi cơ mà
"Keng...keng" - Đúng lúc này, Lãnh Kiêu Hùng không thể nhịn được nữa, cầm nĩa vỗ vài cái lên đĩa bánh để ra hiệu
Âm thanh này lập tức khiến cho tiếng cười đùa của mọi người trở nên im bặt, đồng loạt quay sang nhìn ông ta:
"Huy Vũ, thực sự chúng ta cảm ơn con bằng cách nào cũng không đủ. Nhưng mà chúng ta cũng rất tò mò, rốt cuộc con làm sao biết được âm mưu của đám súc sinh đó ?? Rồi bằng cách nào để xử lý mọi chuyện ổn thoả như vậy ??"
Tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn Huy Vũ, ai nấy cũng tràn đầy sự mong chờ
Biết bản thân không thể che giấu nữa, Huy Vũ chậm rãi kể lại mọi chuyện. Đầu não thì điên cuồng nhảy số
Trong "câu chuyện", thì ra ban đầu anh cũng hoàn toàn mù tịt như mọi người vậy. Vì biết rõ mọi người đã có hơi men trong người nên không tiện vào viếng chùa, chỉ gặp gỡ giao lưu với các em nhỏ và trò chuyện với các sư thầy bên ngoài
Chuyện sẽ chẳng có gì xảy ra nếu Huy Vũ không tình cờ bắt gặp Phong Liệt Hào vừa bước về phía khuôn viên chùa, vừa thấp thỏm nhìn ngó xung quanh khiến anh sinh lòng tò mò bám đuôi. Kết quả đã quay được đoạn video đó
Còn về việc làm sao để tóm được cả gia đình bọn chúng thì lại rất đơn giản
Ngày hôm qua vợ chồng hai người đã bàn tính sẽ ném "nồi" qua cho hai vị thanh tra trong sở cảnh sát kia "đội" giúp, thế nên Huy Vũ lươn lẹo vấn đề này một cách dễ dàng đầy súc tích
"Bố mẹ yên tâm. Con đã đích thân trả công hậu hĩnh cho hai vị thanh tra đó rồi ạ. Giờ này có lẽ họ đã đi ăn mừng vì được thăng chức cũng nên" - Lãnh Thiên Băng chen vào rất mượt mà
"Còn các vệ sĩ đội một nữa, em và mẹ cũng đã thay anh rể trả ơn cho họ rồi nha. Hihi♥" - Lãnh Tuyết Ly véo má anh rể một cái
Huy Vũ có chút cười khổ, lúng túng cầm nĩa lên tiếp tục thưởng thức chiếc bánh ngọt ngon lành trước mặt:
| Phù !! Má ơi căng thẳng chết mất. Tạ ơn trời qua được kiếp này rồi. Mình quăng lưu đạn hơi quá tay nhưng ít ra trong này cũng có 50% là thật hết mà |
| Cũng may không có ai hỏi làm sao mình đưa Tuyết Ly, mẹ vợ và đám phu nhân kia lên xe được |
| Quan trọng nhất vẫn là đâu thể nào khai ra mình đã bắn chết hơn hai mươi mạng ngươi, chỉ là để tóm gọn bọn súc sinh đó được chứ |
"..."
Biết được chồng mình lại tiếp tục ra tay giết người và lần này, chính là vì gia đình mình. Lãnh Thiên Băng choàng tay ôm chầm lấy anh, nũng nịu lên tiếng:
"Anh yêu !! Em yêu anh lắm !!"
"Hửm ?? Lại muốn làm nũng sao ?? Hửm, nữ tổng tài của anh ??" - Huy Vũ cũng không chịu thua, đút một muỗng bánh vào miệng vợ
Cả bàn trà phá lên cười trước tình cảm mùi mẩn của vợ chồng họ. Duy chỉ có một mình Lãnh Tuyết Ly là híp mắt lại, đôi môi trái tim nhếch lên một nụ cười nửa miệng dâm hiểm đến cực độ
"Bố, anh hai và anh ba của con sao vẫn chưa về ?? Đã trưa rồi đó ạ" - Lãnh Tâm Hỏa buột miệng hỏi
"À hai đứa nó đã gọi cho bố, nói là ở nước ngoài đang gặp bão lớn, chuyến bay về nước lúc sáng sớm bị hủy rồi. Chắc là phải chiều tối mới về đến nhà đấy" - Lãnh Kiêu Hùng gật gù trả lời
"Nói vậy là từ bây giờ tới chiều tối chúng ta sẽ có thời gian bỏ trống đúng không ạ ?? Con có chuyện muốn bàn bạc với bố đây" - Lãnh Thiên Băng vừa nói, vừa nhận lấy chiếc cặp da từ tay Huy Vũ
Nhìn thấy biểu hiện nghiêm túc của đứa con gái tài giỏi, Lãnh Kiêu Hùng dường như cũng đã lờ mờ đoán ra được mục đích của cuộc nói chuyện sắp tới
"Ở đây không tiện đâu, con đi cùng bố đến công ty đi. Tiểu Hỏa, chúng ta đi thôi"
Dứt lời, ông ta lập tức đứng lên rời khỏi bàn tiệc
"Thưa anh rể em đi đây. Bữa tối nay anh nhất định phải tiết lộ bí mật bá đạo của anh cho em biết đấy nhé" - Lãnh Tâm Hỏa cười nói
"Anh yêu, một lát nữa em sẽ về ngay. Ngoan ngoãn ở nhà đợi em nhé" - Lãnh Thiên Băng ôm cổ Huy Vũ đầy tình tứ, ghé vào tai chồng thủ thỉ thêm một câu:
"Thưa chủ nhân em đi ạ♥"
"Em yêu, có việc gì thì cứ gọi cho anh nhé. Anh sẽ lập tức đến chỗ em ngay" - Huy Vũ âu yếm, đưa tay xoa xoa đầu cô vợ tổng tài của mình
Rất nhanh, cả bàn tiệc huyên náo lúc nãy giờ chỉ còn lại ba người
"Con rể à, con đói bụng chưa ?? Để mẹ bảo người hầu chuẩn bị bữa trưa nhé" - Tô Ngọc Dung cất giọng quan tâm
Chưa kịp để Huy Vũ lên tiếng trả lời, Lãnh Tuyết Ly đã xen ngang
"Không được đâu mẹ, anh rể ban nãy vừa đấu tập với anh Tâm Hoả và bố nên chắc mệt rồi. Con thấy cứ sắp xếp phòng cho anh rể nghỉ ngơi trước đi đã" - Cô bé lén lút nháy mắt, liếm môi đưa tình với Huy Vũ
"Tuyết Ly nói con mới để ý, con xin phép đi ngủ một lát ạ" - Huy Vũ hiểu ý, che miệng ngáp một cái
"Được rồi, để mẹ cho người hầu đi chuẩn bị. Nào, chúng ta đi thôi" - Tô Ngọc Dung cảm thấy có lý, sai người hầu lái xe đến
Cả ba cùng lên xe điện, trở về tòa lâu đài trắng
\\///
Chúc các đh một buổi tối vui vẻ <3
...
Cầu donate nha các đh. Các đh có lòng thì ủng hộ ta qua STK hoặc Paypal này nha ^^~
STK: 19036078342027 - Techcombank - Tong Ho Anh Vu
Paypal: anhvu041195@gmail.com
~ Cảm ơn các đh rất nhiều ~