Chương 11: Bạo Quân-Mạn Mạn Hà Kỳ Đa( Quyển 1)

Hôm sau đúng là ngày nghỉ của Vệ Kích, sáng sớm tỉnh dậy, trước thay đổi xiên y, trở về tìm Vương mộ Hàn ký tên, Vương Mộ Hàn vừa mới thu thập xong đồ ăn sáng trong điện cho Chử Thiệu Lăng, thấy Vệ Kích muốn xuất cung vội vàng ngăn đón, nhẹ giọng nói: “Vệ đại nhân, điện hạ còn nói ra suy nghĩ của mình, ngài đi thỉnh an một cái rồi hãy ra cung đi, ngài lần này nghỉ ngơi muốn một ngày một đêm, cũng phải để ý một chút này đó.”

Vệ Kích da mặt mỏng nghe vậy có chút đỏ lên, vội vàng nói: “Vương công công…vẫn gọi ta Vệ Kích là được rồi, một câu đại nhân này ta thật sự không đảm đương nổi.”

Vương Mộ Hàn nhìn Vệ Kích trước mặt xuyên cẩm bào nhất đẳng thị vệ trong lòng cũng có chút buồn cười, hài tử này mới lớn chừng này, hiện tại liền mặc vào cẩm y màu đen, Vương Mộ Hàn cười cười: “Như thế nào đảm đương không nổi, điện hạ ở bên trong chờ, nơi này lạnh, Vệ đại nhân mau vào đi thôi.”

Sắc mặt Vệ Kích đỏ hơn, nhấp môi tiến vào thiên điện, cung nữ bên trong thấy Vệ Kích đến vội vàng thông truyền, không bao lâu một đại cung nữ đi ra, cười khanh khách: “Vệ đại nhân tới bên này.”

Trong điện đều là cung nữ, Vệ Kích có chút co quắp, đi theo đại cung nữ kia vào buồng có lò sưởi, lại đi qua một bình phong lớn bằng gỗ mun mạ vàng, bên trong Chử Thiệu Lăng đang ngồi sau một bàn bát giác lê phấn hoa vàng, các cung nữ đem vào món cuối cùng đặt xuống, nhỏ giọng lui ra, trong buồng lò sưởi chỉ còn lại hai người Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích.

Vệ Kích có chút co quắp, đến gần quỳ xuống thỉnh an, còn không quỳ tốt đã bị Chử Thiệu Lăng nâng dậy, Chử Thiệu Lăng vừa lòng nhìn cẩm bào mặc sắc ngân văn trên người Vệ Kích, đeo đai lung thúy ngọc, cười khẽ: “Xiêm y này ngươi mặc ngược lại thật dễ nhìn…Sáng sớm đã ăn chưa?”

Sắc mặt Vệ Kích hơi có chút đỏ lên, thấp giọng nói: “Hồi điện hạ, còn không có.”

Nhìn Vệ Kích bộ dạng nề nếp, Chử Thiệu Lăng có chút buồn cười, nói: “Vậy ngồi xuống theo giúp ta một lát, ăn xong rồi ngươi ra cung cũng không muộn.”

Vệ Kích nhìn một bàn thức ăn có chút chần chờ, mím môi nói: “ Điện hạ dùng trước đi, điện hạ ăn rồi lại thưởng cho thần thì tốt rồi.”

“Cho ngươi ngồi xuống.” Chử Thiệu Lăng hạ thấp thanh âm, cố ý dọa hắn, “Rất chiều ngươi sao? Dám theo ta cò kè mặc cả.”

Vệ Kích tự nhiên không dám, không còn cách nào chỉ phải ngồi xuống bên cạnh Chử Thiệu Lăng, mỗi dạng cơm canh đều phải chờ Chử Thiệu Lăng động qua mới có thể dùng, vốn là hắn quy củ, nhưng trong mắt Chử Thiệu Lăng lại là vô cùng hài lòng, nhìn xem, Vệ Kích thực hiểu chuyện, được mình cất nhắc xong cũng sẽ không thị sủng sinh kiêu, ăn cơm cũng quy củ thực đẹp mắt, Chử Thiệu Lăng gắp cho Vệ Kích một cái bánh chẻo, cười nói: “Ngươi đang tuổi lớn, ăn uống không được qua loa, về sau gọi ngươi đến thì ngươi đến, bàn thức ăn này mỗi ngày ta cũng ăn không hết, có người cùng ta, ta cũng sẽ ăn thêm.”

Vệ Kích nuốt một hơi cơm, nhìn Chử Thiệu Lăng thành thật gật đầu: “Thần…biết.”

Vệ Kích không ngốc, hàng hóa của hoàng tử tự nhiên là tốt, nhưng trong lòng càng vui vẻ, bởi vì có thể cùng Chử Thiệu Lăng đồng thời dùng cơm, Vệ Kích căng khóe miệng, sợ chính mình không nhịn được sẽ mỉm cười, cúi đầu ăn bánh bao.

Không bao lâu hai người đều ăn xong, cung nhân dâng trà đến, Chử Thiệu Lăng uống một ngụm lại để xuống, Vệ Kích cầm chén trà trong tay cũng không uống, đã đến lúc đi Hối Tín viện, Chử Thiệu Lăng một phen xoa đầu Vệ Kích: “Đi thôi, ngày mai trở về sớm một chút.”

Sắc mặt Vệ Kích thoáng đỏ lên, quỳ xuống trước mặt Chử Thiệu Lăng dập đầu rồi đi.

Vệ phủ biết Vệ Kích hôm nay được nghỉ, sớm đã cho xe ngựa chờ ở đường lớn ngoài thành, hôm qua Vệ gia đã biết việc Vệ Kích được thăng thành nhất đẳng thị vệ của Bích Đào uyển, quản gia tới đón Vệ Kích thấy Vệ Kích đi ra vội vàng đến gần thỉnh an: “Chúc mừng Thất thiếu gia, mới không đến một tháng, đã sánh bằng tam phẩm của lão gia.”

Vệ Kích hé miệng nở nụ cười: “Đừng nói nữa, khiến người chê cười, mau quay về nhà.”

Quản gia cười cười, đỡ Vệ Kích lên xe ngựa, chính mình ngồi ở ngoài bên cạnh gã sai vặt đánh xe.

Ngồi ở trên xe ngựa mặt Vệ Kích vẫn còn có chút hồng hồng, từ tối hôm qua trong lòng hắn vẫn rất vui sướng, không phải là vui vẻ vì được lên chức, là vui vẻ vì những lời Chử Thiệu Lăng nói kia.

Chử Thiệu Lăng vẽ cho Vệ Kích một bức tranh kia Vệ Kích không để ở trên bàn, cũng không chuẩn bị treo lên khoe khoang, chính là tiểu tâm cẩn thận gấp lại thật đẹp, bỏ vào hộp gỗ trong ngăn bàn, giấu cùng với bức họa trước kia.

Vệ Kích hồi tưởng động tác ban nãy của Chử Thiệu Lăng, mỗi một câu mỗi một từ, trong lòng vui vẻ, trên mặt đỏ hơn, Vệ Kích nhịn không được lặng lẽ sờ sờ đỉnh đầu, Chử Thiệu Lăng vừa rồi nhu qua chỗ đó.

Không bao lâu đến Vệ phủ, Vệ Kích nhảy xuống xe vào cửa, đi trước chính phỏng thỉnh an lão thái thái, Vệ gia không ở riêng, lão thái thái ở cùng ba đứa con, phụ thân Vệ Kích Vệ Minh là con trưởng, lão Đại.

Vệ lão thái thái cũng biết việc Vệ Kích lên chức, cười càng từ ái, ôm lấy Vệ Kích xoa nắn nửa ngày, vui vẻ nói: “Kích nhi thật không chịu thua kém, ngày hôm trước đại ca ngươi vừa thăng chức thành Thống lĩnh kỵ binh dũng mãnh doanh, tiếp theo ngươi lại thăng lên tam phẩm thị vệ, tổ tông hiển linh, các ngươi một đứa so một đứa càng không chịu thua kém.”

“Đại ca thăng chức Thống lĩnh kị binh dũng mãnh doanh?” Vệ Kích trong Bích Đào uyển cũng không có nghe nói, “Đại ca vốn là người của Phiêu kị doanh, có thăng cũng không thăng tới đại ca a…”

Vệ lão thái thái như trước vui mừng vui mừng: “Nếu không nói huynh đệ các ngươi không chịu thua kém đâu, chuyện phía trước ta cũng không biết, đại ca ngươi hôm trước có về nhà một chuyến, phụ thân ngươi chưa kịp đem rượu ra hắn đã vội vã chạy về trong quân.”

Vệ Kích nghi hoặc trong lòng, thầm nghĩ có phải là điện hạ… Trên mặt Vệ Kích có chút phát sốt, cảm giác này là tự mình đa tình, đại ca là người có khả năng, thăng làm Thống lĩnh chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Buổi tối lại đây theo ta ăn một bữa, đi trước gặp nương ngươi đi.” Vệ lão thái thái cười vỗ vỗ lưng Vệ Kích, “Đừng thay quần áo thường, cho nương ngươi nhìn cao hứng.”

Vệ Kích cười gật đầu rời đi.

Mẫu thân Vệ Kích Khương phu nhân cũng chờ đứa con từ sớm, thấy Vệ Kích càng phát ra oai hùng cười đến khóe mắt cũng cong lên, vội lôi kéo đứa con ngồi xuống, phân phó người chuẩn bị lò sưởi chân, Vệ Kích cười cười: “Thái thái mấy ngày nay có khỏe không?”

“Rất tốt.” Gần đây hai đứa con trai của Khương phu nhân liên tục lên chức, trong lòng cực kỳ thoải mái, đứa con lớn Vệ Chiến trầm ổn có khả năng, lên chức là chuyện sớm muộn, đứa con nhỏ có thể không chịu thua kém đã làm Khương phu nhân vui mừng ngoài ý muốn, rốt cuộc là ôm ấp tình cảm từ mẫu, thấp giọng dặn, “Làm thị vệ bên người Đại hoàng tử mọi việc đều phải cẩn thận chút, ngươi về sau mỗi ngày đều đi theo bên người điện hạ, cái gì nên nói cái gì nên làm trong lòng phải tự biết, ngàn vạn đừng bởi vì được chút ân sủng mà sinh kiêu, mọi sự cẩn thận không cần xuất đầu, hiểu không?”

Vệ Kích nghĩ đến Chử Thiệu Lăng, trong lòng ấm áp, nghe vậy gật gật đầu: “Nhi tử hiểu được.”

Khương phu nhân mỉm cười vuốt mặt Vệ Kích, nhẹ giọng nói: “Nguyên bản lão gia còn bởi vì việc ngươi đi Bích Đào uyển mà quở trách ngươi, ai biết ngươi may mắn, có phúc khí lớn như vậy khiến Đại hoàng tử xem trọng, ta nghe nói bên người hoàng tử có vô số thị vệ đâu, lại có bao nhiêu người giống ngươi trở thành nhất đẳng thị vệ?”

“Bên người điện hạ phải có tám, chính là nhân số vẫn luôn không đủ, hiện nay thêm ta, đã có bảy người.”

Khương phu nhân gật gật đầu, thấp giọng nói: “Phỏng chừng trong số đó ngươi là nhỏ tuổi nhất, trong ngày thường muốn thành thành thật thật, không cần phạm sai lầm khiến người ta có cớ khi dễ ngươi…” Khương phu nhân càng nghĩ càng lo lắng, “Những đại thị vệ kia có nhìn ngươi không vừa mắt hay không? Ta cho ngươi một ít tiền, ngươi cầm hiếu kính….”

“Nương! Không người khi dễ ta.” Vệ Kích đỏ mặt nắm tay Khương phu nhân, “Các thị vệ đại ca đều rất tốt”. Trong Bích Đào uyển Vương công công đã sớm cao thấp nhắc nhở qua một lần, làm sao còn có người sẽ khi dễ hắn.

Khương phu nhân thoáng yên tâm, lại ôm lấy Vệ Kích lải nhải nửa ngày, nha đầu bên ngoài tiến vào báo lão gia đã trở lại, muốn gặp Thất thiếu gia, Khương phu nhân cười cười : “Mau đi đi.”

Vệ Kích gật gật đầu, lại rót cho Khương phu nhân một chén trà liền đi.

…………………..

Hôm sau giờ Thân Vệ Kích hồi cung, lúc bữa tối Chử Thiệu Lăng để lại một bát cháo gà không động đến, sai người để ninh trên bếp lò chờ Vệ Kích trở về ăn, Vệ Kích vừa mới trở về Bích Đào uyển đã bị Vương Mộ Hàn mời vào tẩm điện.

Chử Thiệu Lăng nhìn người trước mắt bật cười: “Chỉ mới đi có một ngày, sắc mặt như thế nào lại kém như vậy ? Đông lạnh?”

Vệ Kích miễn cưỡng nở nụ cười, đến gần cấp Chử Thiệu Lăng thỉnh an, thấp giọng nói : “Không, tối hôm qua ngủ không được ngon giấc.”

Chử Thiệu Lăng nhìn sắc mặt Vệ Kích có chút đau lòng, sai người đem canh gà lưu trữ dâng lên, Chử Thiệu Lăng đem cung nữ đều đuổi ra ngoài, lôi kéo Vệ Kích để hắn ngồi lên tháp, Chử Thiệu Lăng sờ sờ trán Vệ Kích, cũng không nóng.

Canh gà vừa lấy ra từ bếp lò, nóng hầm hập, Vệ Kích mở miệng nhỏ uống từng chút từng chút, sắc mặt tốt hơn một ít.

Chử Thiệu Lăng cười nói: “Này về sau ta làm sao yên tâm cho ngươi về nhà? Đều làm như thế nào?”

Vệ Kích lắc lắc đầu, Chử Thiệu Lăng nhìn hắn ngốc lăng trong lòng buồn cười, nhịn không được đem người ôm vào lòng, cười khẽ: “Nhớ ta sao…”

Vệ Kích mặt đỏ, Chử Thiệu Lăng đem bát không trong tay Vệ Kích đặt ở bàn nhỏ trước tháp, nhìn người trước mắt có chút tâm viên ý mã, vừa muốn nói cái gì Vệ Kích đứng lên, Chử Thiệu Lăng trong lòng buồn cười, nằm ở trên tháp nhìn hắn muốn làm cái gì mà tránh thoát đi, Vệ Kích do dự một lát, lấy ra một cái túi để ở trong ngực, khuôn mặt xấu hổ: “Điện…điện hạ, đây là, gia phụ…”

Vệ Kích thật sự không biết nên nói như thế nào, Chử Thiệu Lăng cười tiếp nhận túi trong tay Vệ Kích, mở ra nhìn thoáng qua, nga, một xấp ngân phiếu.

Chử Thiệu Lăng hiểu rõ, cười khẽ: “Phụ thân ngươi nói cái gì?”

Vệ Kích chưa bao giờ làm qua chuyện như vậy, sắc mặt đỏ lên, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Đa tạ…điện hạ nâng đỡ gia huynh và thần, gia đình thần…về sau đều sẽ…”

“Không cần phải nói, ý tứ của phụ thân ngươi ta biết.” Chử Thiệu Lăng nhịn không được cười ra tiếng, đứng dậy đem một xấp ngân phiếu nhét vào trong ngực áo Vệ Kích, thấp giọng nói, “Trở về nếu phụ thân ngươi hỏi liền nói ta nhận, ngân phiếu này ngươi giữ làm tiêu vặt…”

“Như vậy sao được?” Vệ Kích lần đầu làm việc đút lót, trong lòng hổ thẹn, không chịu nhận lấy, chống đẩy một lúc cổ áo Vệ Kích bị xốc lên, Chử Thiệu Lăng đảo mắt nhìn qua một cái, sắc mặt nháy mắt lạnh xuống.

Vệ Kích vẫn không phát hiện, nhỏ giọng vội la lên: “Thần không cần…thỉnh điện hạ nhận lấy đi…”

“Vệ Kích…” Chử Thiệu Lăng khẽ vuốt vết máu trên cổ Vệ Kích, thanh âm lạnh lẽo, “Nơi này là bị cái gì?”