Chương 94: Chương 94

Khi Chử Thiệu Lăng đến Thừa Càn cung, hoàng đế đã tỉnh rồi, Chử Thiệu Lăng vừa đặt chăn vào tẩm điện đã nghe mùi thuốc đông y nồng đậm lan tràn trong không khí, Chử Thiệu Lăng hơi nhíu mày, Vương Mộ Hàn tiến lên đưa một tấm khăn cho hắn, thấp giọng: “Hai ngày này sớm tối đều rót thuốc đông y nên mùi có hơi nồng, lão nô lập tức đi sai người đốt huân hương thanh tẩy không khí.”

Chử Thiệu Lăng nhắm mắt: “Đem người không liên quan đều mang ra ngoài, đừng cản trở cô cùng phụ hoàng nói chuyện.”

Vương Mộ Hàn khom người: “Lão nô biết.”

Chử Thiệu Lăng vào buồng trong tẩm điện, hoàng đế đang tựa trên giường gọi người, Chử Thiệu Lăng đến gần trầm giọng: “Phụ hoàng muốn cái gì, cứ việc nói cho nhi thần là được.”

Hai mắt hoàng đế đỏ bừng, cố sức quay đầu nhìn ra bên ngoài, Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Sợ quấy rầy phụ hoàng thanh tịnh, vừa rồi nhi thần đã lệnh các nô tài lui xuống, phụ hàng có gì cần phân phó cứ nói với nhi thần.”

Hoàng đế há miệng thở dốc, lại không nói gì, Chử Thiệu Lăng xoay người châm một chén trà đưa đến cho hoàng đế: “Đã lâu phụ hoàng không mở miệng, chắc sẽ khát, có cần uống trà không?”

Trong mắt hoàng đế tràn ngập đề phòng, Chử Thiệu Lăng biết hắn tất nhiên sẽ không uống nước trà do chính mình đưa đến, tùy tay để lại một bên, nói: “Đã mấy tháng phụ hoàng không gặp nhi thần, không có gì muốn hỏi sao?”

Hoàng đế chỉ cảm thấy cả người khô nóng, cố sức nhấc một góc chăn lên, giọng khàn khàn: “Xem ra… chiến sự Liêu Lương… đã ổn định?”

“Phụ hoàng có lẽ còn không biết đi? Hiện giờ đã không còn Liêu Lương.” Chử Thiệu Lăng tùy ý ngồi xuống một cái ghế, lấy chén trà mình vừa châm kia chậm rãi uống, “Nhi thần giết sạch hoàng tộc Liêu Lương, cho nên Liêu Lương quốc trở thành tộc nhân tây di, hiện giờ bọn họ đã trên đường đến Vân Nam.”

Hoàng đế mở to mắt, cả giận: “Chuyện lớn như vậy! Ngươi lại dám tự mình quyết định! Ngươi… trong mắt ngươi còn có trẫm hay không?!”

“Đương nhiên không.” Chử Thiệu Lăng buông chén trà, “Bất quá hiện giờ không phải chỉ có nhi thần không đem phụ hoàng để vào mắt, người khác cũng thế….”

Chử Thiệu Lăng đứng dậy đến gần, chậm rãi nói: “Khi chúng ta rời Khách Lạp Tạp Thập… dân chúng địa phương chạy đuổi theo quân đội, lại hướng về xe ngựa của nhi thần vừa quỳ lạy vừa hô to “Thê mã”, về sau khi thần hỏi người địa phương, bọn họ nói… “Thê mã” chính là thiên thần, tức là đế vương.”

Trong mắt Chử Thiệu Lăng dẫn theo ý cười: “Đáng thương phụ hoàng chấp chính hai mươi năm cũng chưa từng được dân chúng biên cương triều bái, thì đã bị nhi thần đoạt đi trước rồi, lần này nhi thần một đường đi tới… nhìn thấy không ít người bất mãn với phụ hoàng, bọn họ đều đang ngóng trông nhi thần sớm ngày kế vị .”

“Nghịch tử!!” Hoàng đế bị Chử Thiệu Lăng chọc giận đến sắc mặt đỏ bừng, lồng ngực giống như ống bễ vang lên hồng hộc, “Ngươi tùy ý làm bậy, ngươi… ngươi cho là chỉ cần làm như thế là có thể thu mua dân tâm sao?! Nằm mơ! Ngươi….”

“Đương nhiên không thể.” Chử Thiệu Lăng nhàn nhạt nói, “Cho nên trước ngày đăng cơ sắp đến thần còn có rất nhiều việc phải làm, qua đến tháng sau, toàn bộ người tây di đều đến được Vân Nam, nhi thần sẽ cho bọn họ một mùa đông thích ứng khí hậu nơi đó, chờ đến đầu xuân năm sau, quan viên địa phương đã bắt đầu quản lý những nô lệ đó khai khẩn đất hoang, đến lúc đó nam cày ruộng nữ dệt vải, tận dụng triệt để sức lực dân tộc tây di, không đến hai năm sau, đất hoang phía nam sẽ hoàn toàn được cải tạo….”

Nói đến đây, Chử Thiệu Lăng nhịn không được mà chế giễu một câu: “Phụ hoàng biết rất rõ khí hậu phía nam vô cùng thích hợp canh tác, lại chậm chạp không bắt tay vào làm, vẫn luôn để một vùng rộng lớn kia hoang vu, hiện giờ nhi thần giúp phụ hoàng một cái đại ân, giúp Đại Chử tìm đến không ít nô lệ, có đất, có người, đến lúc đó sẽ có rất nhiều lương thực….”

“Muốn cho lê dân bách tính tình nguyện quy phục, đầu tiên phải bảo đảm cái ăn cho bọn họ, lời này vẫn là phụ hoàng giáo dục nhi tử .” Chử Thiệu Lăng mỉm cười, “Phụ hoàng đều quên rồi sao? Không chỉ có lương thực, Hộ bộ, Lễ bộ, Công bộ, những nơi này nhi thần đều phải chỉnh sửa một lần. Lục bộ ở thời tiên đế là như thế nào? Hiện giờ lại thành mục nát rách rưới như vậy! Phụ hoàng lên ngôi liền lười quản lười làm, tùy ý hủ bại cầm quyền, nhi thần… đã sớm không chấp nhận được.”

Hoàng đế giận dữ mà cười: “A… không nghĩ đến ngươi còn muốn làm minh quân….”

Chử Thiệu Lăng lắc đầu mỉm cười: “Phụ hoàng đánh giá cao nhi thần, nhi thần chỉ muốn làm một bạo quân, nhưng lại không thể giết người, mọi sự đều là vật cực tất phản, nhi thần muốn người khác sợ ta, cũng muốn người khác kính ta! Ba năm sau, nhi thần sẽ cho thiên hạ nhìn xem một Đại Chử hoàn toàn khác, một Đại Chử hùng mạnh có thể so với thịnh thế thanh hoa của Võ đế, như vậy….”

Chử Thiệu Lăng khẽ khép mắt, như vậy, quốc phú dân cường, vạn dân ủng hộ, cho mình có làm cái gì người khác cũng sẽ không thể dị nghị, chuyện hoàng đế nên làm hắn đã làm, còn lại mình muốn làm cái gì… ai cũng sẽ không có tư cách lên tiếng!

Ngày đó Vương Mộ Hàn từng lấy chuyện của Đường Minh hoàng cùng Dương Ngọc Hoàn khuyên can Chử Thiệu Lăng, ngày đó Chử Thiệu Lăng đã suy nghĩ, nếu không phải An Sử gây họa, mọi người cũng sẽ không giận chó đánh mèo lên Vương Ngọc Hoàn, xưa nay phàm là hoàng đế vô năng, người khác liền muốn bắt người đế vương ân sủng đến chỉ trích, nhưng nếu hoàng đế đó là một thịnh thế chi quân thì sao? Đến lúc đó người khác có muốn bắt bẻ cũng không tìm được chuyện để nói.

Bất quá những thứ này không cần phải nói với hoàng đế, Chử Thiệu Lăng thoáng thương hại nhìn người vừa qua khỏi tuổi bất hoặc

(tuổi bốn mươi)

đã mang thần sắc xế chiều, hắn dù có nói ra, chỉ sợ hoàng đế cũng sẽ không hiểu được.

Bên ngoài dược đồng đem thuốc vừa sắc xong đưa vào, trên khay còn có một bát súp đặt bên cạnh chén thuốc, Chử Thiệu Lăng cầm chén thuốc đi đến nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng nên uống thuốc….”

Hoàng đế không kiên nhẫn lắc đầu: “Trẫm không uống!”

Chử Thiệu Lăng buông chén thuốc, vừa muốn để dược đồng đi xuống, hoàng đế lại nhìn bát súp trên khay: “Chờ đã… đem, đem bát súp kia… lấy lại đây cho trẫm.”

Chử Thiệu Lăng vừa muốn đi đến, hoàng đế lại nói: “Ngươi đừng chạm vào… để hắn cầm lại đây….”

“Ha hả…. Người khác ngầm nói nhi thần là độc xà, chẳng lẽ phụ hoàng còn tưởng thật?” Chử Thiệu Lăng nhìn bộ dáng hoàng đế như đứng trước kẻ thù, không khỏi bật cười, “Trên tay nhi thần lại không có độc, phụ hoàng sợ cái gì?”

Hoàng đế không để ý đến Chử Thiệu Lăng, nhận lấy bát súp liền vội vàng uống, Chử Thiệu Lăng thầm cười lạnh, hoàng đế bị Chân Tư nhồi một bụng thuốc thang, hiện giờ còn muốn uống súp, cũng không khác tự tiễn mạng cho lắm.

Hoàng đế đâu biết chuyện này, hiện tại hắn miệng khô lưỡi khô, lại còn chột dạ, chỉ muốn uống bát súp tẩm bổ nguyên khí, Chử Thiệu Lăng cũng không muốn nói nhiều, sau khi hoàng đế uống xong bát súp, đột nhiên nắm chặt tay dược đồng, trầm giọng quát: “Nhanh…. Đi gọi người đến! Gọi người của trẫm đến! Ngươi tên gì? Chờ sau khi trẫm giải quyết nghịch tử này, ngươi muốn cái gì trẫm cũng….”

“Nếu hoàng thượng dùng xong, nô tài xin phép lui xuống.” Dược đồng tránh khỏi tay hoàng đế, thu thập chén bát đặt lên khay đi ra ngoài, lúc đến bên cạnh Chử Thiệu Lăng còn cung kính cúi người, “Nô tài lui xuống, điện hạ có việc gì cần phân phó lại gọi nô tài.”

Chử Thiệu Lăng nhàn nhã thưởng thức hoàng đế giận dữ: “Không có gì, cô muốn tâm sự cùng hoàng đế một lát, không được để cho ai tiến vào.”

Dược đồng khom người: “Vâng.”

Trong đại điện chỉ còn lại phụ tử hai người, Chử Thiệu Lăng lười tiếp tục lãng phí thời gian, đứng dậy lạnh nhạt nói: “Quên nói cho phụ hoàng, hôm trước khi thần đã xử lý Chử Thiệu Nguyễn, giống như mẫu phi hắn, ba thước bạch lăng về cửu tuyền, nghe nô tài hành hình nói… trước khi chết Chử Thiệu Nguyễn luôn miệng mắng nhi thần, cái này cũng thôi, hắn còn nguyền rủa phụ hoàng không ít, ngôn từ thật sự rất dung tục, nhi thần nhìn nếu không nói nên lời….”

Hai mắt hoàng đế đỏ lên, cả giận: “Đều chết? Ngươi lại….”

“Phụ hoàng quên rồi? Chử Thiệu Nguyễn dâng cho phụ hoàng một dĩa trái cây có độc, chính vì thứ độc đó mà khiến cho phụ hoàng liệt giường không dậy nổi a.” Chử Thiệu Lăng sợ hoàng đế đã đãng trí, tốt bụng nhắc nhở một câu, “Quả nhiên là nhi tử phụ hoàng yêu thương nhất, hiểu rõ nhất, khi bị giam lỏng còn không quên phụ hoàng, mấy trái bồ đào suýt nữa lấy luôn mệnh phụ hoàng đó.”

Hoàng đế sửng sốt, hắn ốm đau nhiều tháng, trí nhớ đã có chút mờ mịt, hiện giờ bị Chử Thiệu Lăng nhắc cho nhớ lại chuyện lúc trước, rốt cuộc nhớ lại, hoàng đế vừa ăn súp xong, lại phát giận, chỉ cảm thấy máu cả người đều sôi lên, ngực đau đớn vô cùng, mũi nóng lên, vừa chạm chỉ thấy một mảnh đỏ tươi!

“Ai….” Chử Thiệu Lăng chán ghét nhíu mày, “Phụ hoàng ít nổi giận lại đi, nhìn máu chảy đầm đìa như vậy rất khó xem.”

Trong mũi hoàng đế không ngừng chảy máu, hoàng đế vừa giận lại sợ, hô lớn gọi người, Chử Thiệu Lăng miễn cưỡng ngồi xuống một bên ghế, tiếp tục nói: “Có đôi khi nhi thần thật sự không hiểu, rốt cuộc vì sao phụ hoàng lại thích Lệ tần? Chỉ vì khuôn mặt nàng so mẫu thân ta diễm lệ hơn vài phần? Nàng có đoan trang như mẫu hậu ta sao? Nàng có khí độ tao nhã như mẫu hậu ta sao? Một nữ nhân lên không được mặt bàn, thế mà ngươi sủng nàng nhiều năm như vậy, cuối cùng lại thiếu chút nữa bị mẫu tử bọn họ hại chết….”

Chử Thiệu Lăng chính mình nói cũng cảm thấy thật khó tin, lắc đầu bật cười: “Thật sự là thiên hạ rộng lớn, thứ gì cũng có.”

Hoàng đế càng nghe, lửa giận càng lớn, giãy dụa muốn đứng lên, Chử Thiệu Lăng lại không hề động đậy, hoàng đế dùng sức bật lên lại ngã ra đất, run rẩy nửa ngày không đứng dậy được, cổ họng nghẹn ngào nói không rõ lại vẫn quát lớn: “Ngươi… về sau ngươi cũng sẽ….”

Chử Thiệu Lăng bỏ ngoài tai, chỉ một mực bình tĩnh nhìn ohàng đế giãy dụa trên đất như cá ra khỏi nước….

Hoàng đế trên đất giãy dụa một lúc liền bất động, Chử Thiệu Lăng đến gần nhìn nhìn, trong mũi hoàng đế không ngừng trào máu, ngực vẫn còn khẽ phập phồng, Chử Thiệu Lăng xoay người đi ra tẩm điện.

ở ngoài, Vương Mộ Hàn đến gần khom người: “Mấy lão nô tài của hoàng đế đều đã bị lão nô sai người trông giữ, có muốn trực tiếp….”

“Chỉ giải quyết những người kia làm sao được?” Chuyện hôm nay ở Thừa Càn cung, tuyệt đối không thể để người khác biết đến, Chử Thiệu Lăng lạnh nhạt nói, “Canh chừng kỹ nơi này, không được để bất kỳ ai đi vào, chờ thêm… một canh giờ nữa có lẽ cũng xong rồi, đến lúc đó chỉ nói cung nhân Thừa Càn cung hầu hạ không chu đáo, đem toàn bộ tâm phúc của hoàng đế xử tử, còn lại cung nhân đều cho hồi hương, vĩnh viễn không dùng đến.”

Vương Mộ Hàn cúi đầu: “Nô tài hiểu được.”

Chử Thiệu Lăng quay đầu mắt lạnh nhìn thoáng qua lại xoay người đi, không mất bao nhiêu thời gian nữa, hoàng đế liền sẽ đi gặp Lệ tần cũng Chử Thiệu Nguyễn, ân oán của bọn họ cứ để bọn họ cùng nhau tranh cãi đi.

Chử Thiệu Lăng trước một bước xuất cung, đem chính mình làm thành trong sạch, lúc tin hoàng đế qua đời truyến đến, Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích đang ở Bạch Thủ lâu trong Tần Vương phủ ngắm tuyết đầu mùa, nô tài truyền tin khóc ròng: “Hoàng thượng… hoàng thượng đã bang hà vào canh ba giờ Tuất hôm nay….”

Chử Thiệu Lăng buông chén rượu bạch ngọc trong tay, không nhanh không chậm lên tiếng: “Không phải nói là bệnh tình chuyển biến tốt sao? Hôm nay giờ Dâu cô còn đến thỉnh an, lúc đó còn không có việc gì, như thế nào đột nhiên xảy ra chuyện?”

Nô tài kia cúi đầu nức nở: “Hai ngày nay đúng là có chuyển biến tốt, nhưng hôm nay sau khi hoàng thượng tỉnh dậy đã uống một bát súp, thái y nói nguyên nhân là vì bát súp này, sức khỏe hoàng đế rất yếu, hỏa tính lại nhiều, khi đó uống bát súp cơ bản là đòi mạng a….”

Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Ngươi đi đi, cô lập tức hồi cung.”

Nô tài kia dập đầu đi rồi, Vệ Kích đứng dậy đến gần Chử Thiệu Lăng, không biết nên nói cái gì, chỉ giúp Chử Thiệu Lăng chỉnh lại hồ cừu, thấp giọng: “Thần cùng theo điện hạ vào cung.”

Chử Thiệu Lăng quay đầu nhìn hoa tuyết bay loạn ngoài trời, đột nhiên nói: Biết không, còn có một tháng là đến mười hai tháng chạp….”

Vệ Kích gật đầu: “Ngày giỗ của Lăng hoàng hậu, thần biết.”

Chử Thiệu Lăng nở nụ cười: “Không ngờ ngươi lại nhớ kỹ…. Hoàng đế chết, xem như tế lễ ta dâng cho mẫu hậu đi, mẫu hậu ta là nữ nhân tốt đẹp nhất thiên hạ này, đáng tiếc hoàng đế lại không biết trân trọng nàng, sau khi tìm mọi cách lợi dụng liền vứt bỏ, hiện giờ mẫu hậu trên trời có linh thiêng, rốt cuộc đã có thể yên nghỉ.”

Không chỉ dành cho Lăng hoàng hậu, này cũng xem như là một đại lễ cho chính mình, ba năm giữ hiếu này, hắn nhận.