Lại qua bảy ngày, đoàn người Chử Thiệu Lăng rốt cuộc đi đến hoàng thành, thế tử Vinh vương Chử Thiệu Đào ra khỏi thành mười dặm nghênh đón, Chử Thiệu Lăng sớm đổi từ xe ngựa thành cưỡi ngựa, thấy lều trại của đoàn người Chử Thiệu Đào sau, chỉ mang theo Vệ Kích cùng thân vệ đến gần, Chử Thiệu Đào từ rất xa đã cúi mình cung kính: “Cung nghênh Đại tướng quân, Đại tướng quân võ vận hưng thịnh.”
Chử Thiệu Lăng xuống ngựa nhìn Chử Thiệu Đào mỉm cười, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu trong lòng, Chử Thiệu Đào sai người đưa đến rượu ngon, cười nói: “Đây là rượu từ chỗ Thái hậu nương nương lấy đến, vì chúc mừng các vị tướng quân đại thắng trở về.”
Cung nhân cầm bình rượu bằng men trắng đổ đầy vài chén rượu bạc khảm ngọc, Chử Thiệu Đào tự tay nâng ly uống cùng Chử Thiệu Lăng, cúi đầu: “Đại tướng quân vất vả, một trận chiến tranh Liêu Lương này, Đại tướng quân dũng cảm oai hùng, một lần có thể trù tận gốc tại họa ngầm suốt trăm năm của Đại Chử ta, thật sự là thống khoái!”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười một ngụm uống sạch rượu, Chử Thiệu Đào lại nâng chén cùng Vệ Chiến, cười: “Hộ quốc Tướng quân vất vả, các tướng sĩ đạp lá mà đi đuổi sương mà về, ba tháng này vất vả Hộ quốc Tướng quân trước sau chiếu ứng, mười vạn binh sĩ cùng ba trăm bạn trạch lương thảo không có một tia sai lầm, đều nhờ vào công lao Tướng quân.”
Vệ Chiến khom người tạ ơn uống sạch rượu, Chử Thiệu Đào lại cười: “Còn muốn lại chúc mừng Tướng quân có quý tử, Phức Nghi công chúa mẫu tử bình an, hai hài nhi kia ta đã gặp qua, còn rất khỏe mạnh đâu.”
Nhắc đến Phức Nghi cùng hài tử, trên mặt Vệ Chiến không khỏi có một tia lo lắng, cúi đầu: “Đa tạ thế tử.”
Chử Thiệu Đào mỉm cười, xoay người hai tay cầm một chén rượu trịnh trọng đưa đến trước mặt Vệ Kích, nghiêm mặt nói: “Trong quân doanh Khách Lạp Tạp Thập bắt sống Liêu Lương công chúa, trận chiến Nhiệt Đồng một mũi tên gặt hái tính mạng Liêu Lương Thái tử, ngoài thành Phong Hòa dẫn mấy nghìn kỵ binh phá công của vạn quân Liêu Lương, một trận chiến này, công tích Phiêu kị Tướng quân nhiều không đếm xuể, ở hoàng thành nghe tin Vệ tướng quân lập được từng kiện từng kiện đại công, ta chỉ hận chính mình không thể đích thân lên sa trường, chiêm ngưỡng tư thế oai cùng của Vệ tướng quân! Vệ tướng quân trời sinh thần tướng, kẻ bất tài bội phục.”
Vệ Kích khiêm tốn cúi đầu: “Thế tử quá khen.” Nói, muốn tiếp nhận chén rượu, không ngờ lại bị Chử Thiệu Lăng cản lại, Chử Thiệu Đào cùng Vệ Kích đồng thời nhìn Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng tiếp nhận chén rượu, không quá để ý, nói: “Thương thế của Phiêu kị Tướng quân còn chưa lành, không nên uống rượu, một chén này cô thay hắn uống.”
Mọi người nghe thế đều nhìn Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng ngửa đầu một hơi uống cạn, tùy tay đem chén rượu trả lại khay trên tay cung nhân.
Chử Thiệu Lăng chắn rượu khuyên nhủ, một chuỗi động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, giống như một việc thực bình thường, Vệ Kích mặt không đổi sắc, trong lòng đã có chút sợ hãi, một tia trêu chọc trong mắt Chử Thiệu Đào chợt lóe mà qua, cao giọng: “Thôi, Thái tử cũng là thương cảm thủ hạ.”
Sau khi mọi người làm đủ các loại thủ tục mặt ngoài, cuối cùng cũng xuất phát, Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích lần lượt đi vào thành, phía sau Chử Thiệu Đào cùng những người khác cũng lần lượt đi theo, trên đường Chử Thiệu Đào đánh ngựa đến gần, Vệ Kích tự giác nói: “Điện hạ, thần đi phía trước thủ vệ.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu, lại quay đầu hỏi Chử Thiệu Đào: “Làm sao?”
“Còn có thể làm sao.” Chử Thiệu Đào trầm giọng, “Thái hậu còn đang chiêng trống rộn rã sai Nội Vụ phủ xử lý đại hôn cho ngươi đâu, ngươi không biết?”
Chử Thiệu Lăng mỉm cười: “Cho nên không phải ta đã vội vàng trở lại sao?”
Chử Thiệu Đào bật cười, hạ giọng: “Vậy thì vị phía trước kia phải làm thế nào? Chuyện ở tiền tuyến ta cũng biết, Vệ Kích…. Trước kia ta còn xem thường hắn, ngày thường chỉ thấy hắn như đứa nhỏ không lớn, tình tình vừa tốt lại mềm mại, đối với ai cũng không nóng không lạnh, không nghĩ đến cũng là người cứng rắn oai hùng, lúc này ngươi đại hôn, Vệ Kích có thể đáp ứng sao? Ta nghe ý tứ Thái hậu.. là trước muốn cho ngươi đại hôn mới đăng cơ, không cái gì phải chậm trễ.”
Chử Thiệu Lăng thầm nghĩ Vệ Kích tốt thế nào làm sao ngươi biết được: “Thái hậu muốn cho ta đại hôn mới đăng cơ, ta lại muốn ngược lại, đăng cơ mới đại hôn.”
Chử Thiệu Đào sửng sốt: “Này có thể tùy vào ngươi quyết định?”
Chử Thiệu Lăng cười không nói, Chử Thiệu Đào vừa nghĩ đã hiểu, một tia hận ý tràn lên trong lòng: “Ta cũng nên học học ngươi, nếu sớm động thủ, đã không đến mức khiến thế tử phi cùng đứa con chưa đủ tháng của ta mất mạng.”
Chử Thiệu Lăng than nhẹ: “Nhịn nhịn một lúc nữa đi, không còn bao lâu nữa, Vinh vương phủ còn không phải do ngươi quản lý?”
Chử Thiệu Đào thở dài một hơi không nói nữa, kỳ thật hiện giờ hắn đã nắm trong tay Vinh vương phủ, mắt thấy Chử Thiệu Lăng sắp đăng cơ, hắn lại có công phò tá tân đế, người trong vương phủ đều nhìn hiểu được hiện giờ chỗ đứng của ai mới là vững chắc, không cần nhiều lời đều đã đầu nhập vào thế lực của Chử Thiệu Đào, mà ngay cả Dung vương, hiện giờ cũng đã đối xử tốt hơn rất nhiều với Chử Thiệu Đào cùng Vinh vương phi, chỉ tiếc Chử Thiệu Đào lại không thèm để ý hắn.
Không bao lâu mọi người vào Huyền Vũ môn, Chử Thiệu Lăng sai người cởi xuống kiếm cùng mũ giáp, sau khi thu thập xong mới đi điện Thái Hòa.
Hiện giờ hoàng đế không dậy được giường, đến đại sảnh vào triều bất quá là thủ tục, Chử Thiệu Lăng trước đuổi Vệ Chiến trở về phủ thăm Phức Nghi công chúa cùng hài tử, rồi mới nói với Vệ Kích: “Thái hậu cũng không để người thu thập Đông cung, ngươi về trước Vương phủ nghỉ ngơi, ta thỉnh an Thái hậu xong sẽ trở về.”
Vệ Kích ngẩng đầu nhìn Chử Thiệu Lăng, trong lòng dâng lên bất an, nhĩ lực của hắn rất tốt, vừa rồi Chử Thiệu Lăng cùng Chử Thiệu Đào trò chuyện, hắn cũng nghe được bảy tám phần, Thái hậu muốn cho Chử Thiệu Lăng thành thân sao?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chử Thiệu Lăng nhìn thấu sầu lo trong mắt Vệ Kích, thừa dịp Vệ Kích hành lễ quỳ an, một tay nâng người dậy, nhỏ giọng nói bên tai hắn: “Yên tâm, ta sẽ không cưới người khác.”
Chử Thiệu Lăng nâng Vệ Kích dậy, nghiêm mặt: “Không cần đa lễ, trở về đi.” Nói xong mang theo cung nhân xoay người đi Từ An điện. Vệ Kích nhìn bóng lưng Chử Thiệu Lăng, trái tim chợt chậm một nhịp, điện hạ nhà hắn vừa nói cái gì đó? Sẽ không thành thân thì sẽ không thành thân thôi, cái gì gọi là sẽ không cưới người khác?
*Ở đây dùng là hai chữ 娶 và 娶亲 tức là “cưới” và “lấy vợ”, ta dịch thành “thành thân” cùng “cưới”. Ý của lão Lăng là, lão sẽ không lấy vợ khác, chứ không phải là không cưới. Tức là lão Lăng đang nhấn mạnh lão là người CÓ VỢ nên sẽ không tam thê tứ thiếp, chính thê có rồi nên sẽ không lại đại hôn =]] Nói chung lão rất thâm, chỉ là không biết em Kích nghĩ được đến đó rồi có thủng được thâm ý của lão Lăng chưa =]]
Vệ Chiến nhìn Vệ Kích có chút mất hồn mất vía, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Điện hạ hiện giờ không về Vương phủ, ngươi trước theo ta trở về một chuyến đi, người trong nhà vẫn lo lắng ngươi.”
“Phải.” Vệ Kích phục hồi tinh thần, gật đầu nói, “Lần này được thưởng không ít bạc, ta đều để người đem theo, vừa lúc đưa về nhà đi.”
Không đề cập đến hai huynh đệ hồi Vệ phủ, trong Từ An điện, Thái hậu nắm Chử Thiệu Lăng nhìn trái nhìn phải nửa ngày mới yên lòng, thấp giọng: “Xem như không bị cái gì, ai…. Mấy ngày nay ai gia vẫn luôn lo lắng, hiện giờ thấy ngươi mới có thể yên tâm.”
“Tôn nhi đây không phải khỏe mạnh trở về sao?” Chử Thiệu Lăng ngồi bên người Thái hậu cười nói, “Thời gian này, may mắn có Hoàng tổ mẫu lo lắng mọi việc trong cung, tôn nhi mới có thể an tâm ở ngoài đánh giặc.”
Thái hậu liếc hắn: “Này đáng cái gì, đúng rồi, có một chuyện ai gia vẫn muốn thương nghị với ngươi, chỉ là một chuyện lại một chuyện đổ ra vẫn luôn bận rộn, Lăng nhi, ngươi nên thành thân.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu: “Phải, không dối gạt Hoàng tổ mẫu, gần đây tôn nhi quả thật có suy xét đến việc này….” Đây hoàn toàn là lời nói thật, bất quả, chuyện hắn suy xét lại là như thế nào có thể danh chính ngôn thuận cưới Vệ Kích vào nhà. Bạn đang �
Thái hậu cho rằng Chử Thiệu Lăng cũng sợ hoàng đế băng hà làm chậm trễ, vừa lòng gật đầu cười: “Hài tử ngoan, ngươi lại cùng ai gia nghĩ giống nhau, hiểu được vì sao ai gia thúc giục ngươi trở lại đi? Việc này quả thật không thể kéo dài, phụ hoàng ngươi…. Ai, có thể, một lát nữa đi thỉnh an phụ hoàng ngươi?”
Chử Thiệu Lăng dừng một lát mới nói: “Một lát nữa tôn nhi sẽ đi.”
Thái hậu nhẹ giọng mắng: “Đứa nhỏ này! Hồi cung sao lại không trước tiên đi chỗ phụ hoàng ngươi, chờ Ngự Sử quan dâng tấu chương gián ngôn hay sao?”
Chử Thiệu Lăng thầm nghĩ ta có đi thì hắn cũng không mở nổi mắt ra mà nhìn, đi làm cái gì? Lại gật đầu: “Tôn nhi biết sai.”
Thái hậu trấn an nói: “Ai gia biết tâm tình ngươi không tốt, nhưng phụ hoàng ngươi đều… đều như vậy, tẫn tẫn hiếu đi, cho dù là cho người khác nhìn xem. Chuyện đại hôn nếu ngươi không có ý kiến thì ai gia sẽ xử lý, đến lúc đó ai gia tiếp nữ hài nhi vào cung, cũng muốn cho ngươi chọn lựa, trước định người làm Thái tử phi, sau chờ ngươi đại hôn liền dọn đến trong phủ, ngươi không còn nhỏ, những người này có bên người cũng không xem là nhiều, khác…. Nếu ngươi ưa thích ai liền nói cho ai gia, ai gia đều cho ngươi.”
Chử Thiệu Lăng bật cười, gật đầu: “Hảo, đều nghe Hoàng tổ mẫu an bài.”
Thái hậu vừa nghĩ đến tương lai một phòng tràn đầy oanh oanh yến yến, trong lòng liền thoải mái, vừa lòng nói: “Ân, đứa nhỏ ngươi quả thật để cho ai gia bớt lo, từ nhỏ ai gia nói gì đều nghe nấy, không giống phụ hoàng ngươi, một chút cũng không chịu để ai gia vừa lòng…. Thôi, không nói, ngươi vừa trở về cũng mệt mỏi, đi Thừa Càn cung hành lễ một cái rồi trở về đi thôi.”
Chử Thiệu Lăng đứng dậy đối Thái hậu hành lễ, nói: “Phía tây cũng không có gì hay, trên đường trở về ngược lại thấy được vài thứ quà quê thú vị, tôn nhi đều để người chuẩn bị, buổi chiều liền đưa đến cho Hoàng tổ mẫu, đồ vật đều dân dã thô sơ, Hoàng tổ mẫu cứ lưu trữ ban thưởng đi.”
Thái hậu nghe vậy, cười càng ấm áp: “Ngươi đứa nhỏ này chính là có tâm, đi đánh trận còn quan tâm mấy thứ này…. Ai gia làm sao nỡ đem tặng người, ha ha, đi thôi đi thôi….”
Chử Thiệu Lăng cười quỳ an, sau khi ra khỏi đại điện, ý cười bên môi Chử Thiệu Lăng cũng biến mất, xem ra phải đẩy nhanh thời gian hành động.
Trở lại Tần Vương phủ, Vệ Kích còn chưa trở về, Chử Thiệu Lăng biết Vệ Kích trở về Vệ phủ, sẽ không lại hỏi nhiều, trực tiếp đi vào gọi Vương Mộ Hàn đến.
Vương Mộ Hàn thấy Chử Thiệu Lăng, đầu tiên là cảm thán một phen, lão công công này là Lăng hoàng hậu ban cho Chử Thiệu Lăng, từ nhỏ chăm sóc hắn đến lớn, Chử Thiệu Lăng đối với lão nhân gia cũng có vài phần kiên nhẫn, khuyên nhủ: “Công công đừng lo lắng, ta không phải đã an toàn trở lại sao?”
Vương Mộ Hàn dùng tay áo xoa khóe mắt: “Đều là lão nô vô dụng, không thể cùng đi theo hầu hạ điện hạ…. May mắn còn có Vệ đại nhân, lão nô mới có thể yên lòng.”
Lời này nói đến trúng ý của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng cười: “Có hắn ngươi mới yên tâm?”
Vương Mộ Hàn gật đầu: “Lão nô cả đời nhìn người, ai trung thành ai có ác ý, lão nô liếc mắt liền biết, nếu không thì lúc trước làm sao Hoàng hậu nương nương cho lão nô theo hầu điện hạ a. Vệ đại nhân a… hắn trung thành với điện hạ không nói, chỉ cần hắn còn tại, điện hạ cũng sẽ không chịu tổn thương.”
Chử Thiệu Lăng sửng sốt một hồi, cười to: “Công công quả nhiên hỏa nhãn kim tinh.”
“Đang muốn nói chuyện Vệ Kích với ngươi đâu, vừa lúc hắn cũng không ở.” Chử Thiệu Lăng cho lui cung nhân, đem quyết định của mình rõ năm rõ mười nói cho Vương Mộ Hàn, thanh âm lạnh lùng, “Kế hoạch này… công công thấy thế nào?”
Vương Mộ Hàn nghe lời nói của Chử Thiệu Lăng, sợ đến chân đều mềm nhũn, điện hà nhà hắn đây là muốn tạo phản sao?! Chuyện này… thật đúng là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả a….
Chử Thiệu Lăng nghiêm mặt nói: “Lời này ta cũng không nói cho ai khắc, Vệ Kích hắn cũng không biết, ta tin công công cho nên không có che giấu, công công luôn nghĩ muốn thay mẫu thân chăm sóc ta, hiện giờ đây lại là chung thân đại sự của ta, đáng thương ta hỏi không được mẫu hậu, chỉ phải tìm công công thương nghị.”
Vương Mộ Hàn nghe vậy, hốc mắt đỏ lên, vội vàng quỳ xuống dập đầu: “Lão nô không đảm đương nổi! Lão nô không đảm đương nổi! Hoàng hậu nương nương có đại ân với nô tài, lão nô nguyện vì điện hạ làm bất cứ chuyện gì….”
Chử Thiệu Lăng thở dài: “Công công trước đứng dậy đi, lại nói, việc này ta trù tính thế nào? Không có sơ hở đi?”
Vương Mộ Hàn đem lời Chử Thiệu Lăng vừa nói cẩn thận suy nghĩ một hồi: “Theo kế hoạch của điện hạ… ba năm sau việc này sẽ được, chính là… điện hạ thật sự không cần như thế a, sao điện hạ không trước tiên lập trắc phi, chờ sau khi trắc phi nương nương hạ sinh thế tử… sát mẫu lưu tử, đến lúc đó điện hạ có người kế thừa, cũng không cản trở điện hạ độc sủng Vệ đại nhân a.”
Chử Thiệu Lăng lắc đầu: “Việc này ba năm trước ta đã nghĩ qua, nhưng quay đầu nhìn lại, trong đó có chôn không ít tai họa ngầm, đầu tiên, ta đã đáp ứng Vệ Kích nhất sinh nhất thế nhất song nhân, lời hứa với Vệ Kích, ta sẽ không nuốt lời. Hơn nữa… sát mẫu lưu tử dễ dàng, ta còn có thể đem mẫu gia của nàng toàn bộ giết sạch sao? Tương lai nhà ngoại thế tử nên đối đãi Vệ Kích như thế nào? Bọn họ sẽ cho rằng Vệ Kích là hung thủ hại chết nữ nhi nhà bọn họ, ta khi không lại kéo cho hắn một cừu gia hay sao?!”
“Còn có, việc này lừa không được thế tử, tương lai thế tử trưởng thành lại muốn đối đãi Vệ Kích như thế nào? Hắn chưa chắc sẽ hận ta, nhưng nhất định sẽ hận Vệ Kích!” Chử Thiệu Lăng lớn lên trong cung, đã sớm hiểu rõ nhân tâm, hắn tuyệt không cho phép bất cứ tai họa ngầm nào có khả năng uy hiếp Vệ Kích tồn tại, “Khi ta còn sống đương nhiên có thể bảo hộ Vệ Kích, nhưng sau trăm tuổi thì sao? Đến lúc đó tân đế kế vị, chuyện đầu tiên muốn làm sẽ là chỉnh đốn Vệ gia!”
Vương Mộ Hàn nghẹn rồi, hắn như thế nào cũng không dự đoán được Chử Thiệu Lăng còn tính đến cả chuyện của trăm năm sau, Chử Thiệu Lăng thản nhiên nói: “Cho nên… ta tuyệt đối không thể lưu hậu đại, ngay cả Thái tử tương lai, cũng nhất định phải giao cho Vệ Kích dưỡng dục từ nhỏ, đến lúc đó phụ từ tử hiếu, như vậy mới có thể chân chính bảo vệ vinh quang cùng tôn nghiêm của Vệ Kích từ khi còn sống đến về sau.”
“Lại nói… nếu ta cưới một nữ nhân trở về, chờ nàng hạ sinh hài tử xong liền vứt bỏ, lại có gì khác với hoàng đế…. Đau khổ năm đó Mẫu hậu ta phải chịu, không cần phải cho người khác nếm trải.”
Chử Thiệu Lăng phân tích câu câu hữu lý, Vương Mộ Hàn không phản bác được, chỉ phải gật đầu: “Lão nô… hiểu được, lão nô chắc chắn sẽ theo lời điện hạ mà an bài, chỉ hy vọng đến lúc đó điện hạ có thể đạt được mong muốn.”
Chử Thiệu Lăng kiêu ngạo mỉm cười: “Đó là tự nhiên.”
Trước khi xuất chinh, hoàng đế đã từng ở Thái miếu nguyền rủa Chử Thiệu Lăng, nguyền rủa Chử Thiệu Lăng sẽ giống như hắn, giống như liệt tổ liệt tông, đều trở thành người cô đơn.
Sau trăm tuổi, Chử Thiệu Lăng liền muốn cùng Vệ Kích cùng nhau nằm trong cùng một hoàng lăng, mang theo Vệ Kích cùng nhau đi đến hoàng tuyền, khiến cho hoàng đế nhìn xem, cho liệt tổ liệt tông nhìn xem, hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn không cô đơn.
[Cảm thán một chút, không biết có ai giống ta hay không, nhưng khi đọc đến đoạn Chử Thiệu Lăng vì Vệ Kích mà tính toán đến trăm năm, nghìn năm sau, hốc mắt ta cũng tự nhiên mà đỏ lên. Yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, Chử Thiệu Lăng vì Vệ Kích mà bảo hộ Vệ gia. Nhưng trong trái tim hắn, đường đi lối về đều không đáng quan tâm, chỉ có Vệ Kích, chỉ có một mình Vệ Kích, hắn mới yêu, hắn mới đặt ở đầu quả tim. Đem thanh danh người hắn yêu đưa vào sử sách, khiến cho trăm nghìn năm sau, hậu nhân nhìn đến, không phải là thị vệ Vệ Kích của Chử Thiệu Lăng, cũng không phải là sủng thần Vệ Kích mị hoặc quân vương Chử Thiệu Lăng, mà là Chiến Thần Vệ Kích, Vệ hậu, ái nhân mà bạo quân Chử Thiệu Lăng yêu thương cả đời, trân trọng cả đời.]