Chương 93: Đàm phán
Người dịch PrimeK Tohabong
Thương Ưởng nguyên danh là Công Tôn Ưởng, tại thời điểm Thương Ưởng thay đổi pháp luật, danh tiếng nổi như cồn tại Càn Quốc, đến cuối cùng tuy rằng chết già thảm, nhưng Công Tôn gia truyền thừa lưu lại, qua mấy đời sau, sinh ra vô số pháp gia kỳ tài, mỗi một đời gia chủ đều là cánh tay của Càn Vương.
Trong pháp gia thiên hạ, vẫn luôn có danh tiếng vang dội.
Mà Công Tôn Lệ này, lại là thiên tài số một số hai trong thế hệ trẻ của Công Tôn gia, tuổi còn trẻ liền nắm giữ “Pháp độ chi ngục”, càng có hi vọng trùng kích nhị phẩm linh thai, nghe nói Càn Vương Doanh Việt cực kỳ coi trọng hắn, phái hắn đi ra làm đặc sứ, nhất cử nhất động chỉ sợ đều có Doanh Việt bày mưu đặt kế.
La Minh cười lắc đầu: "Sau khi Doanh Vô Khuyết thức tỉnh huyết mạch của Chuyên Húc, vô số người trong Càn quốc tôn sùng hắn là Thánh chủ kế tiếp, Công Tôn gia chủ cũng cho rằng đây là cơ hội trăm năm khó gặp của Càn quốc, cho nên rất kiên quyết đứng về phía Doanh Vô Khuyết. Ngươi có thể coi Công Tôn Lệ là người của Doanh Vô Khuyết, ngươi cảm thấy hắn không ăn miếng thịt béo như Thư cục này sao?’
Sắc mặt Cơ Túc có chút âm trầm: "Khó trách các ngươi không kiên trì, bởi vì mặc dù Thư cục Thượng Mặc được bảo vệ, Doanh Vô Kỵ cũng đại khái sẽ thua, đến lúc đó Hoa Triều cô nương mất đi chỗ dựa, mục đích La gia các ngươi liền đạt được. Cho nên, ngươi từ đầu tới cuối đều không nghĩ tới chuyện làm ăn giữa Thư cục và ngành giấy?"
“Chuyện làm ăn của Thư cục và ngành giấy liên quan gì đến ta?”
La Minh sắc mặt hơi lạnh nhìn Cơ Túc: "Công tử Túc, trận phong ba này vốn là bởi vì ngươi mà nổi lên, ngươi không muốn nhìn Càn Quốc làm lớn, cho nên kéo tất cả mọi người xuống nước. Tướng phủ chúng ta đã làm tất cả những gì có thể làm, nói là làm hết tình hết nghĩa cũng không quá đáng, việc này dừng ở đây, tướng phủ không đắc tội được với người này’.
Dứt lời trực tiếp đứng dậy rời đi, hắn cũng có chút phiền não, dù sao ai cũng không nghĩ tới, tướng phủ đầu tiên là tung ra Lan Lăng Sinh nhưng lại không kéo sụp được Thư cục Thượng Mặc, thật là có chút thái quá.
Cha mình La Yển cũng quá mất mặt
Bụp!
Một mụn trứng cá trên mặt Cơ Túc nổ tung, khiến cho hắn vừa tức vừa đau, hiện tại tình hình đã hoàn toàn mất khống chế.
Hắn nhìn chung quanh một vòng, phát hiện sắc mặt chưởng quỹ tám đại Thư cục cũng đều là không quá đẹp mắt.
Lần này đơn hàng của Thư cục các đại gia tộc có lẽ chỉ có thể tính như mắt muỗi, không ăn được thì trong lòng không quá sảng khoái, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không đau lòng.
Nhưng đối với những chưởng quỹ này, là thất trách cực kỳ nghiêm trọng, e rằng địa vị trong gia tộc xuống dốc không phanh.
Công tử Túc, làm sao bây giờ?
Ta vừa mới tiếp xúc với một thương nhân ngành sách nước Sở, bọn họ đã có ý định ký hợp đồng với Thư cục Thượng Mặc.
Lần này lượng tiêu thụ<>, quả thật có chút......
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Cơ Túc mỗi khi nghe một câu, mụn trên mặt nổ tung, chỉ thấy đám ruồi bọ vo ve bên tai.
Khi tâm tình bị kích động, Cơ Túc vỗ bàn cái đốp: “Còn làm thế nào nữa?Tiếp tục giảm giá đơn hàng, tung ra 《 Sơn hải quỷ đàm 》, phái nhiều người đến chỗ đông người nói 《 Sơn huấn quỷ đàm 》của Thư cục Thượng Mặc chính là một đống cứt”.
Mặt khác liên hệ với những thương nhân ngành sách kia, để cho bọn họ suy nghĩ thật kỹ một chút, danh tiếng của Thư cục Thượng Mặc đang thịnh là thật, nhưng lâu dài mà xét, dựa vào cái gì so sánh với nội tình của Bát Đại Thư cục? Lê quốc chính là Bách gia thánh địa, còn có thể để những nông dân Càn quốc này khi dễ?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, giống như cũng chỉ có thể làm như vậy.
……
Sứ quán Càn Quốc hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Chính sảnh giăng đèn kết hoa, bởi vì sứ đoàn mẫu quốc chính thức tới.
Ngồi ở ghế đầu là một người trẻ tuổi mặc trường bào sắc mặt lạnh lùng, ngay cả đại thần sứ quán Tuân Chí Doãn cũng chỉ có thể ngồi ở ghế phụ cười làm lành.
Công Tôn Lệ đánh giá bốn phía một vòng, khẽ nhíu mày nói: "Công tử Vô Kỵ tại sao không ở đây? hắn mới là một quốc công tử, ta ngồi ở trên chủ vị, chung quy có chút không ra thể thống!"
Tuân Chí Doãn cười nói: "Sau khi công tử gặp đại biến, tính cách trở nên tản mạn không ít, từ khi Thư cục Thượng Mặc mở cửa hàng mới, vẫn luôn ở trong hậu viện Thư cục. Hạ quan đã phái người đi thông báo, nhưng công tử vẫn chưa có ý trở về.
Như vậy......
Công Tôn Lệ như có điều suy nghĩ, ánh mắt lại hơi có chút thất vọng, giống như đối với việc Doanh Vô Kỵ vắng mặt có chút bất mãn.
Tuân Chí Doãn lại cười nói: "Bất quá hạ quan cũng có thể lý giải công tử, dù sao Thư cục rầm rộ, từ trước đến nay, chưa từng có thương hộ nào của Càn quốc được như vậy, chiếu cố nhiều một chút làm ăn cũng không có gì xấu. Bất quá về sau, những thương vụ làm ăn này, khả năng sẽ phải làm phiền thượng sứ."
Trong lúc nói chuyện mặt mày hớn hở, hận không thể đem hai chữ "tranh công" viết ở trên mặt.
................
Công Tôn Lệ và Tuân Chí Doãn ngồi rất vững vàng, muốn đuổi bọn họ đi, phỏng chừng cần hao phí không nhỏ tinh lực.
Doanh Vô Kỵ bận rộn bàn chuyện làm ăn, cũng không muốn lãng phí thời gian này, dứt khoát để bọn họ ngồi đó.
Hắn quét mắt nhìn các thương gia ngành sách một cái, cười tủm tỉm nói: "Chư vị sớm như vậy đã quang lâm, thật sự vinh hạnh!"
Các thương nhân vội vàng khách sáo.
"Đâu có, đâu có!"
Có thể tới Thư cục, mới là vinh hạnh của chúng ta, công tử quá khách khí!
"Công tử! Chúng ta bớt nói chuyện phiếm, mau bàn chính sự đi".
“Đúng! Bàn chính sự đi!”
“Những thương nhân này, thật đúng là có chút gấp gáp, mới mào đầu đã trực tiếp vào thẳng vấn đề, tốt xấu gì cũng phải lề mề dăm ba câu trong chốc lát chứ”.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, thương nghiệp thế giới này kỳ thật vừa mới phồn vinh không bao lâu, vẫn còn chưa có nhiều kỹ xảo đàm phán, thôi kệ, như vậy bàn chuyện làm ăn cũng thuận tiện hơn một chút.