Chương 86: Cảm giác thú vị
Người dịch PrimeK Tohabong
Vị trí của Tân Thư cục Thượng Mặc rất tốt, bên trong trang hoàng cũng không kém, hai người chia ra ngồi xếp bằng hai bên bàn trà, cũng giống như đang trao đổi chính sự.
Triệu Ninh hứng thú nói: "Doanh huynh gần đây loạn trong giặc ngoài, nhưng gặp ai cũng dám trêu chọc, tại hạ thật sự bội phục!"
Doanh Vô Kỵ bĩu môi: "Vua cũng thua thằng liều, chính là bởi vì loạn trong giặc ngoài, cho nên ta mới ai cũng dám trêu chọc!"
"Ồ? Nguyện nghe tường tận!"
Kỳ thật đối sách của ta, không tính là diệu kế, Triệu huynh không ngại nhìn xem cái này.
Doanh Vô Kỵ nói xong, liền đứng dậy lấy một quyển sách tới, đưa tới trong tay Triệu Ninh.
Triệu Ninh theo bản năng đọc lên tiếng: quyển 3 "Sơn hải quỷ đàm” không đúng, là sơn huấn quỷ đàm, tác giả là Lan Lăng Sinh..."
Nàng nhất thời liền hiểu Doanh Vô Kỵ muốn làm gì, lông mày không khỏi hơi hơi nhíu lại, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ là mở sách ra yên lặng đọc.
Rất nhanh, lông mày của nàng liền giãn ra, ánh mắt cũng thỉnh thoảng phát ra ánh sáng.
Chỉ chốc lát sau, nàng liền xem xong câu chuyện đầu tiên, khép sách lại, không có ý định tiếp tục xem.
Nàng nhìn Doanh Vô Kỵ, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Doanh huynh có tài tình như thế, lại bị ép đến mức phải giả tên người khác, không cảm thấy ủy khuất sao?"
Làm Thái tử, nàng đại bộ phận tinh lực đều đặt ở kinh sử điển tịch, bất quá bởi vì sống lâu ở thâm cung, nàng ngược lại là có thể dành ra thời gian xem chút sách giải trí, lực giám định và thưởng thức tương đối thâm sâu, liếc mắt một cái liền nhìn ra quyển sách này của Doanh Vô Kỵ còn hay hơn so với Sơn hải quỷ đàm chân chính.
Doanh Vô Kỵ bày ra một bộ chua xót bộ dáng, khoát tay nói: "Nếu là ủy khuất ủy mà có thể sống sót, ai không muốn ủy khuất đâu?"
“Cái này, ai à......”
Triệu Ninh không khỏi sinh ra một tia đồng tình: "Cho nên Doanh huynh mạo hiểm sử dụng 《 Trát mỹ án 》, trên thực tế chính là vì hấp dẫn khách nhân, cuối cùng đem 《 Sơn hối quỷ đàm 》ra bán?"
Khóe miệng Doanh Vô Kỵ hơi giương lên: "Đương nhiên không phải! nếu như chỉ là vì hấp dẫn khách nhân, ta có kịch bản khác!"
Hả? Vậy huynh là......
“Đụng đồ sứ!” (Đụng phải người khác để ăn vạ)
“Đụng đồ sứ?”
Ánh mắt Triệu Ninh sáng lên, cảm giác càng ngày càng thú vị.
Chính là đụng đồ sứ, chuyện năm đó của La tướng gây huyên náo cũng không nhỏ, La tướng để bảo vệ mặt mũi của mình, e là sẽ không cho phép « Trát Mỹ Án » lưu truyền.
Chẳng qua trang tuyên truyền của chúng ta về Trát Mỹ Án đã sớm dán đầy Giáng Thành, đêm nay hẳn là cũng có thể bán ra không ít sách, nói mọi người đều biết cũng không quá đáng.
Nếu La tướng thật sự niêm phong Trát Mỹ Án, nhân thế tất sẽ náo loạn bão táp khắp Giáng Thành, đến lúc đó toàn bộ Giáng Thành đều sẽ biết Thư cục Thượng Mặc chúng ta, đến lúc đó người mua Sơn hối quỷ đàm sẽ nhiều hơn. Ta hiện tại không sợ La tướng niêm phong, chỉ sợ ông ta không niêm phong!
Triệu Ninh cả kinh mở to hai mắt: "Huynh không sợ La tướng trực tiếp niêm phong Thư cục Thượng Mặc sao?"
Doanh Vô Kỵ nở nụ cười: "Hiện tại hai nước Càn Lê mặt ngoài giao hữu hảo, ta đây công tử nghèo túng chính là một bãi cứt chó thối, cũng không phải không thể giẫm, nhưng giẫm lên thì chả được chỗ tốt nào, ngược lại cả người thối hoắc. Huống chi Thư cục Thượng Mặc chúng ta có cửa hàng mới, chính là đổi từ kim bài Lê Vương ban thưởng, niêm phong Thư cục được sao?"
Triệu Ninh: "......"
Phù......
Đây không phải là Vua thua thằng liều sao?
Những hành vi này của Doanh Vô Kỵ, thật sự có chút không kiêng nể gì, nhưng không thể không nói thật đúng là có chút xảo diệu.
Triệu Ninh bật cười: "Nhưng huynh không sợ thật sự bức La tướng nóng nảy, thật sự niêm phong Thư cục Thượng Mặc sao?"
"Hẳn là không thể nào......"
"Có chuyện Doanh huynh có thể không biết".
"Chuyện gì?"
Năm đó vợ chính của La tướng qua đời, hắn đã muốn đón vợ cả và con gái về phủ Thừa tướng, kết quả bị em vợ Ngụy gia ngăn cản, hơn nữa giáp mặt chỉ trích La tướng giả bộ tình sâu nghĩa nặng, hổ thẹn một người làm chồng. Kết quả La tướng đánh hắn trước mặt người Ngụy gia, người này phải nằm giường một tháng mới khỏi.
Cái này......
Triệu Ninh ý vị thâm trường cười cười: "La tướng người này trung thành với quyền lực, cũng không có nghĩa là không tình sâu nghĩa nặng, Doanh huynh nếu thật chọc giận ông ta, chuyện niêm phong Thư cục ông ta chưa chắc làm không được. Huống hồ, Thư cục toàn bộ dưới danh nghĩa Hoa Triều cô nương, trên danh nghĩa cùng Càn quốc không có bất kỳ quan hệ gì".
Cái này......
Doanh Vô Kỵ rốt cục có chút đau mề, cho dù tất cả mọi người biết Thư cục là của mình, nhưng ông chủ phía sau lại hoàn toàn là Hoa Triều.
Nếu như La Yển nắm lấy điểm này không buông, đích xác có thể tránh được rất nhiều vấn đề ngoại giao.
Có chút phiền toái......
Triệu Ninh không khỏi mỉm cười, từ bên hông lấy xuống một viên ngọc bội đưa tới: "Nếu sự tình thật đến nước đó, ngọc bội này có lẽ có thể giúp Doanh huynh, hiện không còn sớm nữa, tại hạ cáo từ trước!"
Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Doanh Vô Kỵ lấy được ngọc bội, trong lòng mừng rỡ, nhịn không được hỏi: "Triệu huynh lần này xuất hiện, chẳng lẽ chỉ vì giúp Doanh mỗ một tay liền rời đi?"
Triệu Ninh quay đầu, cười hỏi ngược lại: "Doanh huynh! Hai người chúng ta mới gặp như đã thân (nhất kiến như cố), chẳng lẽ ở trong lòng Doanh huynh, hai người chúng ta chỉ gặp mặt một lần?”
Doanh Vô Kỵ nói: “Cũng đúng. Ngày nào đó huynh nhớ ta, liền tới tìm ta uống rượu, con người ta chả có ưu điểm gì, chỉ là uống nhiều đều không giữ được mồm miệng, cái gì cũng tuôn ra hết!"
Triệu Ninh hiểu ý, khẽ mỉm cười: "Doanh huynh, gặp lại!”
“Gặp lại sau!”
Đưa mắt nhìn Triệu Ninh rời đi, Doanh Vô Kỵ như có điều suy nghĩ.
Người này tuy là nữ lưu, lại đại biểu cho ý tứ của Thái tử, cũng không có ý đồ che giấu kết giao với mình, nhưng rốt cuộc mình phải xuất ra vài phần thành ý, hay là thử thăm dò lần nữa.
Dù sao...... Ta cũng là thân phận công tử một nước.
Tuy rằng hiện tại so ra kém Doanh Vô Khuyết, nhưng sớm muộn có một ngày, sẽ áp đảo cái gọi là nhất phẩm linh thai.