Chương 79: Ma chủng

Chương 79: Ma chủng

Người dịch PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ truy vấn: "Vậy ma chủng này có thể thanh trừ không??”

Vu Sương Tự lắc đầu: "Vi Nga phái sở dĩ khó giải quyết, chính là bởi vì ma chủng quá bí ẩn, ngoại trừ Tâm Ma thành hình trong nháy mắt kia, ít có thủ đoạn có thể phát hiện tồn tại ma chủng, tự nhiên cũng sẽ không ai có thể nghiên cứu ra cách thanh trừ. Công tử, ngươi vì sao lại hỏi ra vấn đề này, chẳng lẽ ngươi..."

Doanh Vô Kỵ cười xua tay: "Trước đó vài ngày cùng một vị cố nhân nói chuyện phiếm, nghe hắn nhắc tới vật này, liền thuận miệng hỏi một câu!"

Vu Sương Tự gật đầu: "Thì ra là thế!”

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, Vu Sương Tự cho Doanh Vô Kỵ một khối ngọc bội hộ thân, sau khi xác định hắn không có vấn đề gì khác, liền rời khỏi trà lâu.

Doanh Vô Kỵ uống một hơi cạn sạch trà xanh trong chén, lông mày vẫn không giãn ra.

Thật không ngờ ma chủng này lại khó giải quyết như vậy, xem ra về sau vẫn phải che chở Hoa Triều nhiều hơn một chút, cho đến khi tìm được cách trừ bỏ ma chủng.

Hắn xoa xoa đầu Bạch Chỉ: "Ăn no chưa? Ăn no chuẩn bị làm việc!

"Ồ!"

Bạch Chỉ gật gật đầu, đứng lên gắt gao đi theo phía sau Doanh Vô Kỵ.

Mấy ngày nay tuy rằng Giáng Thành tới rất nhiều người, nhưng quyển 2 <>đã mơ hồ có xu thế bán không nổi, dù sao những ngày qua đều là học tử ưu tú đại diện cho các học phái cử tới, đối với tiểu thuyết gia đường phố này thì bọn họ khinh thường cho nên cũng không nhiệt tình mua sách

Mà Lan Lăng Sinh cũng nói, quyển 3 « Sơn Hải Quỷ Đàm » ngày mốt sẽ xuất hiện tại bát đại Thư cục, những thương gia ngành sách tiềm tàng cũng đều đang chờ đợt này.

Lần này trăm học tử tề tụ, phú thương chư quốc lui tới, đợt này đi qua, kết cấu ngành in ấn chắc sẽ định hình.

Cho nên nói, lần này nhất định không thể thất bại.

Bất quá làm nền lâu như vậy, hẳn là không có khả năng thất bại chứ?

……

Cửa Bắc Giáng Thành hết sức náo nhiệt.

Trong số những người đi đường lui tới, người buôn bán nhỏ, quan to hiển quý tất cả đều có.

Đương nhiên, càng nhiều vẫn là Bách gia học tử từ bốn phương tám hướng chạy tới, một đám thần thái sáng láng, chuẩn bị tại Bách gia thịnh hội vì môn gia nhà mình mà vẻ vang.

Duy chỉ có một đạo sĩ thanh niên, mệt mỏi nhìn bảng hiệu trên tường thành. Hắn lê giày rơm, trên người mặc đạo bào đã giặt đến trắng bệch, trên tóc cắm cũng là một cây cỏ bình thường. Trời nóng nực, hai tay lại nhét vào trong ống tay áo.

Sắc mặt tái nhợt vành mắt biến thành đen, trong miệng ngáp liên tục, còn thiếu đem năm chữ "Nhân gian không đáng giá" viết ở trên mặt.

Ở bên cạnh đạo sĩ thanh niên, là một người trung niên người đeo vàng bạc ra dáng quản gia, phong cách hai người không ăn nhập với nhau lắm, bất quá đạo sĩ thanh niên nhưng không có bất kỳ vẻ không tự nhiên nào, ngược lại là quản gia có chút luống cuống tay chân, hận không thể thay đổi một bộ trang phục ăn mày, để cho hình ảnh nhìn hài hòa một chút.

“Thiếu gia! Chúng ta mau về nhà đi, lão gia cùng phu nhân nghe nói thiếu gia muốn trở về đều cao hứng muốn chết, cũng đừng để cho bọn họ chờ nóng nảy!"

“Về nhà?”

Đạo sĩ thanh niên còn ngái ngủ: "Ta đều xuất gia, còn nơi nào là nhà?"

Quản gia nghẹn một chút: "Thiếu gia! Thiếu gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy, thiếu gia là con trai trưởng duy nhất của Hàn gia, sư tôn thiếu gia không phải cũng nói, lần này thiếu gia trở về chính là hoàn tục sao”.

“Hình như có chuyện này!”

Đạo sĩ thanh niên ngáp một cái, có chút thiếu hụt hăng hái.

Quản gia có chút không biết nói gì, người khác đều là trăm phương ngàn kế muốn lôi kéo quan hệ với Hàn gia, ngay cả thứ tử (con vợ lẽ) Hàn gia, mặc kệ có bao nhiêu bản lĩnh, cũng là tranh nhau muốn nhận chủ mẫu làm mẹ ruột, kết quả là...

Hàn Quyện, con trai trưởng duy nhất của gia chủ Hàn gia, trong cả thế hệ trẻ Lê quốc, luận địa vị hiếm có người có thể nhìn thấy bóng lưng.

Kết quả Hàn Quyện lại khinh thường thân phận của mình như thế.

Hắn cẩn thận hỏi: "Thiếu gia, thiếu gia có suy tính gì về việc về nhà không?”

“Suy tính? Đưa tin cho Lê vương a!”

"Những thứ khác thì sao?"

“Tu luyện...... Ngươi tìm cho ta một tòa nhà thanh tu là được!”

Quản gia nóng nảy: "Vậy Bách gia thịnh hội thì sao?"

Hàn Quyện vẻ mặt không hiểu ra sao: "Liên quan gì đến ta?”

“Vậy chuyện triều đình thì sao?”

“Có quan hệ gì với ta sao?”

“……”

Quản gia cũng gấp: "Thiếu gia! Hôm nay gia chủ Hàn gia nguy ngập, thiếu gia phải đứng lên, ngoại trừ tu luyện, ít nhất phải làm chuyện chính sự đi! Sư tôn không phải cũng nói sao, thiếu gia muốn tiến thêm một bước linh thai, chính là là phải hồng trần luyện tâm”.

“Chính sự......”

Hàn Quyện còn ngái ngủ, rốt cục lộ ra một tia thần sắc nghiêm túc suy tư, suy tư thật lâu, rốt cục gật đầu: "Đã như vậy!...”

Quản gia thở phào nhẹ nhõm: "Thiếu gia nói đi!”

Hàn Quyện chép miệng: "Lão tử dạy rằng: Đạo Trời như dương cung. Cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên. Thừa thì bớt đi, không đủ thì bù vào. Đạo Trời bớt dư bù thiếu. Đạo người chẳng vậy, bớt thiếu bù dư. Ai đem chỗ dư bù đắp cho thiên hạ? Phải chăng chỉ có người có Đạo?Cho nên thánh nhân làm mà không cậy công. Công thành không ở lại; không muốn ai thấy tài mình. Đã như vậy ta diệt những môn phiệt ức hiếp bá tánh kia, cũng coi như tích đại công đức.

Quản gia nghẹn một chút, nhìn thoáng qua bốn phía, hạ giọng nói: "Thiếu gia có nghĩ tới, Hàn gia chúng ta, chính là môn phiệt ức hiếp bá tính nhất?"

Hàn Quyện: "......”

.............

Quản gia nhẹ nhàng thở dài một hơi, là tâm phúc của Hàn gia chủ hiện giờ, hắn đối với đủ loại tình huống của Hàn gia rõ như lòng bàn tay.

Chủ mẫu năm đó sau khi gả vào Hàn gia mãi không mang thai, gần ba mươi tuổi mới sinh ra Hàn Quyện, cũng chưa từng nghĩ Hàn Quyện tiên thiên âm mạch, vừa sinh ra thiếu chút nữa chết non, dựa vào các loại thiên tài địa bảo mới miễn cưỡng sống được.

Vì để cho Hàn Quyện sống sót, bọn họ chỉ có thể gạt nước mắt đưa Hàn Quyện ra ngoài, để cho hắn đi theo đạo gia cao thủ học nghệ.

Hàn Quyện có thể sống đến bây giờ, quả thật có chút không dễ dàng.