Chương 5: Nhất định phải bắt hung thủ

Chương 5

Người dịch PrimeK Tohabong

Tuân Chí Doãn cũng nóng nảy, vội vàng kéo Doanh Vô Kỵ qua một bên: "Công tử! Công tử làm như vậy là ảnh hưởng bang giao hai nước, vả lại bất luận có phải như công tử nói hay không, mặc dù thật sự có kẻ xấu muốn gây bất lợi cho công tử, chỉ cần công tử lấy đại cục làm trọng, về sau Lê quốc khẳng định cũng sẽ phái người bảo vệ công tử.

“Bang giao?

Doanh Vô Kỵ ngắt lời: "Ngay cả kẻ xấu cũng không muốn bắt, còn nói cái gì bang giao? Ông đây phạm vào cái gì sai, các ông có bảo vệ tôi mãi được không? Ông thân là sứ thần ngoại giao, không nghĩ bảo vệ công tử của bản quốc thì thôi đi, nếu còn cản trở, đừng trách ta đuổi ông đi!"

Tuân Chí Doãn: "......

Đồng tử của ông ta phóng đại, không thể ngờ rằng, một công tử khuôn phép, khiêm tốn, có lễ nghĩa giờ lại nói năng không kiêng nể gì.

Trong lúc nhất thời, ông ta thậm chí có chút không dám cùng Doanh Vô Kỵ đối diện.

Đang lúc ông hoảng hốt, đã bị Doanh Vô Kỵ kéo qua một bên.

Nay Càn Lê giao hảo, nội bộ Lê quốc lại lén hạ độc trùng mưu toan phá hư bang giao, việc cấp bách hiện giờ chính là bắt kẻ hạ độc trùng ra, kính xin Ngụy đại nhân đừng lười biếng!"

Ngụy Kiền tâm tình nhanh chóng tăng vọt, rất nhanh đột phá tám mươi, tinh thần khí đều rớt mất mấy điểm.

Tuân Chí Doãn cũng có chút sụp đổ, cũng ném ra không ít điểm thuộc tính.

Nói đến nước này, Ngụy Kiền đành phải nói: "Được! Ta tất nhiên cho công tử một lời giải thích hài lòng, bất quá hiện tại yêu tà đang gây họa tại phụ cận vương đô, Phi Ngư Vệ mấy ngày gần đây chỉ sợ không có nhân thủ.

Doanh Vô Kỵ cười cười: “Không vội, rồi cũng sẽ có ngày dôi ra nhân thủ, nhưng bất quá Ngụy đại nhân bận rộn, sợ là không dễ dàng nhớ tới, ta sẽ phái người mỗi ngày đều lời nhắc đại nhân một lần!"

Ngụy Kiền: "......

Con con tin này, hiện tại sao lại giống như tên lưu manh vậy?

Doanh Vô Kỵ lại chọc thêm cho ông ta vài câu, phát hiện thang cảm xúc đột phá tám mươi không phải đặc biệt khó khăn, đột phá chín mươi quá khó khăn, ở đây mọi người cũng có chút rớt thuộc tính, nhưng dù rớt thế này cũng không ra được kỹ pháp.

Đã như vậy, cũng không cần phải ở lại đây nữa.

Hắn chắp tay: "Nếu đã như vậy, án này xin nhờ chư vị, ta cáo từ trước!

Nói xong, liền kéo cổ tay Bạch Chỉ rời khỏi Phi Ngư Vệ.

Ra khỏi cổng.

Nhìn đám người đến người đi, Doanh Vô Kỵ có chút thổn thức, hắn xem qua không ít tiểu thuyết xuyên không trở thành hoàng tử.

Nhưng xuyên không mà trở thành con tin thì là lần đầu hắn gặp phải, thật sự mình là thiên tài CMN rồi.

Trong lúc cảm khái, hắn cảm giác tay áo bị ai đó kéo kéo.

Cúi đầu nhìn, phát hiện Bạch Chỉ đang nhìn mình.

Bạch Chỉ tò mò nói: "Công tử, hình như công tử không giống trước kia.

Doanh Vô Kỵ hỏi: "Chỗ nào không giống?

Bạch Chỉ nghĩ nghĩ: "Công tử trước kia rất ghét bỏ em!

“Hiện tại ta cũng ghét bỏ em”.

Doanh Vô Kỵ mấp máy miệng: "Còn gì nữa?”

Bạch Chỉ có chút kích động nói: "Còn nữa...... trước kia công tử làm việc rất nặng nề, hiện tại lại cực kỳ uy vũ khí phách, giống như tên của công tử”.

“Ta có đẹp trai không?”

Đẹp trai! Nhưng sao công tử đột nhiên lại thay đổi?

“Cái này......”

Doanh Vô Kỵ ngước nhìn bầu trời, hít sâu một hơi nói: "Ở lầu xanh 3 ngày đã chữa khỏi hao tổn tinh thần của ta”

…………….

【 Lời nhắc 】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên đạt được kỹ pháp phàm cấp《 kiếm chiêu cơ sở: ngăn 》.

【 Lời nhắc 】: Kỹ pháp phàm cấp《 kiếm chiêu cơ sở: ngăn 》đạt được bạo kích, tấn cấp thành Kỹ pháp huyền cấp (Ngăn chi chân giải)

Hả?

Doanh Vô Kỵ cúi đầu, thấy Bạch Chỉ hai mắt hơi ươn ướt, trong lòng không khỏi hưng phấn.

Ta còn chưa dùng sức mà cô đã đánh mất cảm xúc.

Tâm tình của người khác sau khi đột phá lên tám mươi sẽ rất khó có tiến thêm được nữa, cô nàng ngược lại...... có được tiểu thị nữ này bên người này, thật đúng là một bảo bối.

Hắn xoa xoa đầu Bạch Chỉ: "Đi thôi, về nhà!

Uh!

Bạch Chỉ gật gật đầu, hai người sóng vai rời đi.

Cái xác sống lại quá đột ngột, chưa kịp chuẩn bị xe ngựa, chỉ có thể đi bộ rời đi.

Lúc đi ngang qua một ngõ nhỏ, Doanh Vô Kỵ lại dừng bước.

Công tử?

Chờ một chút!

Doanh Vô Kỵ trực tiếp đi về phía ngõ nhỏ, chỉ thấy Vu Sương Tự ôm kiếm dựa vào tường, hẳn là đã đợi một lát.

Hắn nhíu mày: "Chuyện có người hạ độc thủ, cô không có nói cho những quan lại kia?"

Vu Sương Tự lắc đầu: "Tôi nói rồi, nhưng Ngụy Kiền nói đây chẳng qua là lý do thoái thác để lấy lại thể diện, nên không cho tôi đi theo nữa.

Doanh Vô Kỵ thần sắc hơi hòa hoãn: "Nhưng cô vẫn ở đây chờ tôi, cô tin tưởng tôi?"

Vu Sương Tự mặt không chút thay đổi: "Tôi tin tưởng phán đoán của mình, với thể chất của anh, tuyệt đối không thể chết vì mã thượng phong!"

Vậy cô có thể giúp tôi điều tra không?

Doanh Vô Kỵ không tin Ngụy Kiền, lại càng không tin Tuân Chí Doãn, huống chi lần này hung thủ làm rất bí ẩn, nếu quả thật giao cho bọn họ điều tra, rất có thể là kết thúc trong bùn nhão.

Cho dù mang tiếng mã thượng phong hay không thì cũng chả sao, nhưng hung thủ nhất định phải bắt lấy, bằng không hắn ngủ không được.

Ngược lại Vu Sương Tự làm cho hắn cảm giác có lẽ có thể đáng tin cậy.

Vu Sương Tự gật đầu: "Có thể!”

Dứt khoát như vậy hả?

Doanh Vô Kỵ có chút kinh ngạc: "Nhưng nếu như cô điều tra ra cái gì, có thể sẽ ảnh hưởng bang giao hai nước, cô không lo lắng bị trách tội sao?"

Vu Sương Tự lắc đầu: "Người tu đạo chú ý thuận thiên trí tính, hôm nay tôi xuống núi đi tới Phi Ngư Vệ, nên trừng ác dương thiện tìm kiếm chân tướng, về phần bang giao, là trò chơi mưu giả, không liên quan tới tôi."

Vẻ mặt nàng từ đầu tới cuối đều rất lạnh nhạt.

Doanh Vô Kỵ không khỏi liếc nàng một cái: "Đa tạ Vu cô nương, bất quá tình huống lần này quá mức quỷ dị, tôi cũng có chút không hiểu.

Dù sao mình không phải chuyên nghiệp, còn phải xem Vu Sương Tự nói như thế nào.

Yên tâm, chỉ cần anh nghe lời tôi là được!

Cái này......