Chương 29
Người dịch PrimeK Tohabong
Triệu Ninh mở tấu chương ra, thấy được chi phí lớn của văn hội, nhịn không được có chút đau đầu.
Xoa xoa đầu, liền đem tấu chương ném qua một bên, một lần nữa nhặt tờ giấy vừa rồi mà người áo đen đưa tới.
Nhân gian khó ai thấy mặt con gái La tướng, nghĩ bài thứ hai nên tinh diệu hơn chứ.
Ngày chàng đi hồng đậu trên cây
Chim yến bay đi sao chẳng về………..
Triệu Ninh sắc mặt có chút cổ quái, không biết Doanh Vô Kỵ vì sao lại chọn tác phẩm hạ thừa như thế, nhưng nhìn đến phía sau, nàng nhịn không được cười một tiếng: "Giết người tru tâm (杀人诛心: vừa hủy hoại mạng sống vừa làm cho người ta không còn hy vọng, tín ngưỡng), Doanh Vô Kỵ này là con người tuyệt đấy, chỉ đáng tiếc là đứa con bị Càn quốc bỏ rơi, e rằng cả đời này phải sống một cuộc đời tầm thường.
……
Phía nam Giáng Thành, trong một lầu các ở ngõ sâu.
Hoa Triều đang nắm chặt khúc phổ ngẩn người, cảnh tượng được miêu tả bằng từ ngữ trên trang giấy không ngừng dung hợp với trí nhớ của nàng, khiến cho người phụ nữ đáng thương lại đáng buồn kia ở trong đầu nàng vẫn không xua đi được.
Hình ảnh càng sinh động, hốc mắt nàng lại càng đỏ dữ dội.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Hoa Triều hoảng sợ: "Ai?”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh La Minh: "Tỷ, là ta!
Hoa Triều nhíu mày, do dự một lát, vẫn đứng dậy mở cửa.
Nàng không đóng cửa cũng không gặp, nhưng cũng không cho La Minh sắc mặt tốt: "Ngươi tới làm gì?”
La Minh nhìn thoáng qua vết máu nhỏ trên cổ nàng, lắc lắc bình thuốc trong tay cười nói: "Ta tới đưa thuốc cho tỷ, tỷ dung mạo tuyệt vời Giáng Thành, nếu trên cổ lưu lại vết sẹo, e là vô số tài tử Giáng Thành đều đau lòng!
Hoa Triều không lấy đó mà động lòng : "Thuốc ta có, trở về đi!”
Dứt lời, liền trực tiếp đóng cửa.
Đừng!
La Minh nhanh chóng lấy tay chặn khe cửa, bị kẹp đau điếng.
Hoa Triều không đành lòng, lại một lần nữa mở cửa ra, trầm mặt hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
La Minh thở dài: "Cha bảo ta đón tỷ về nhà”.
………………
Về nhà?
Hoa Triều cười lạnh một tiếng: "Ta một giới ca nữ, thân như lục bình trôi, có nơi nào là nhà chứ?"
La Minh lắc đầu: "Trên đời này nào có lục bình nào mà không có rễ? Trên người tỷ chảy huyết mạch của cha, tướng phủ chính là nhà của tỷ!”
Hoa Triều quay lưng lại: "Từ khi sinh ra đến bây giờ, ta chỉ vào tướng phủ một lần, còn bị ác nô nhục nhã ném ra ngoài, ngươi gọi nơi này là nhà?"
La Minh vội vàng giải thích: "Ác nô kia sớm đã bị cha giết, ta cũng bái nhập danh sư môn hạ, chỉ cần tỷ về nhà, không ai dám đuổi!"
Hả?
Hoa Triều nhịn không được cười lạnh: "Nếu là chính thê La Yển chưa chết, ông ta dám giết ác nô kia? Trước khi chính thê bệnh chết, ông ta một lần cũng không dám gặp mẹ con ta, hiện tại ngược lại lá gan cũng lớn nhỉ?"
La Minh! Ngươi cũng là con thứ, ngươi hẳn là cũng rõ ràng cũng lọt vào mắt xanh của danh sư, cuộc sống của ngươi là như thế nào qua, hẳn là ngươi vẫn còn nhớ ngươi suýt nữa bị cái gọi là huynh trưởng đánh cho tàn phế, lúc đó thê thảm cỡ nào!"
Âm thanh La Minh cũng không khỏi có chút đuối lý: "Nhưng hiện tại La gia có thể bảo vệ tỷ chu toàn , đại tỷ cũng thấy đấy, mặc dù tỷ không trở mặt với ai nhưng vẫn có người cấu kết hãm hại tỷ, nếu không phải phụ thân quan tâm an nguy của tỷ, chỉ e..."
Hoa Triều cười lạnh một tiếng: "Quan tâm tới an nguy của ta? Đừng ngốc, ông ta chỉ là yêu bản thân mình, chỉ sợ vì chuyện đó là liên quan đến ông ta. Kẻ xấu tìm ta là bởi vì La Yển, sự tình do La Yển giải quyết cũng thuận theo lý thường, ta không nợ ông ta!”
Lời nói này khiến La Minh vò đầu bứt tai.
Nếu bình thường, hắn đã sớm cho người khênh đi rồi.
Nhưng mục đích của hắn ở đây là đón Hoa Triều về nhà, không phải để đấu khẩu.
Khi mục đích nói chuyện không phải vì đấu khẩu, tài ăn nói của hắn liền suy yếu tám phần.
Chết tiệt!
La Minh không ngừng kêu khổ: "Chuyện nào ra chuyện đấy, mặc kệ cha nghĩ như thế nào, tỷ ở bên ngoài đều quá nguy hiểm!"
Vẻ mặt Hoa Triều càng lạnh lùng: "Thân như lục bình, dập dờn theo sóng, nhiều năm như vậy, ta đã sớm biết thế nào là chết oan chết uổng rồi, bất quá chỉ giống như mẹ mà thôi, có gì phải sợ? Tóm lại ngươi nhớ kỹ, sống là ta, chết là ta, nghèo khó là ta, an cư cũng là ta, không có bất cứ quan hệ gì với La Yển”.
La Minh nhịn không được nói: “Đó là tỷ nghĩ vậy thôi, tỷ tưởng rằng cuộc sống hiện tại của mình không có quan hệ với cha hả? Di Hồng Các thành lập trên trăm năm, vô số người con gái đến và đi, người nào có thể giống như tỷ kiếm được rất nhiều tiền bạc, còn không phải ký khế ước bán thân?"
Mắt thấy Hoa Triều sắc mặt có chút trắng bệch, hắn vội vàng che miệng của mình: "Đại tỷ! ta không phải có ý đó..."
Thân hình Hoa Triều khẽ run rẩy.
Thật lâu sau, nàng thở ra một hơi, đẩy La Minh ra ngoài cửa: "Trở về nói cho ông ta biết, sau này ta sẽ không đi Di Hồng Các, sau này ta không cho ông ta mượn quyền thế, cũng xin ông ta đừng lấy thân phận phụ thân để làm gì đối với ta”.
Bụp!
Cửa đóng lại, Hoa Triều che mặt mà khóc.
Qua một hồi lâu, sau khi nghe tiếng bước chân La Minh đi xa, nàng mới chậm rãi đứng lên.
Cẩn thận từng li từng tí đem<>đặt vào trong lòng mình.
Chàng nói khi động phòng hoa chúc
Mọi người chúc chàng với giai nhân
Chưa từng nghe trong câu thở dài
Trong hí kịch có cả tình si
Buồn này trời xanh đâu có thấu
Nuốt lệ chúc chàng với hồng nhan”
Mẹ! Con nghe lời mẹ đến Giáng Thành, để con làm con gái ông ấy, nhưng qua nhiều năm như vậy, con vẫn không vượt qua được cái hố trong lòng. Phu quân của mẹ chỉ là phu quân của mẹ, ông ấy không phải là phụ thân của con, không xứng đáng, lần này con không thể nghe lời mẹ.
……