Chương 25: Hãm hại
Người dịch PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ cũng không nghĩ tới, muốn điều tra rõ ràng chân tướng, lại gian nan như vậy.
Phí hết trăm nghìn khổ nhọc, chép một bài thơ, một khúc nhạc mới đi vào phía sau bình phong, thật vất vả nghe được Hoa Triều đàn ca, lại bị nàng lén lút thay đổi hai điệu, nếu không phải vừa vặn có kỹ năng "Nhạc nghệ tinh thông", e rằng dùng một vạn tấm Tỉnh Thần Phù cũng nghe không ra hai chỗ khác biệt.
Chỉ là muốn điều tra một vụ án ám sát, lại gặp phải lực cản lớn như vậy, thật có chút không nghĩ tới.
Hoa Triều cũng ngây dại: "Sao ngươi...”
Nàng vừa rồi sở dĩ không bối rối quá mức, cũng là bởi vì nghĩ tới cách sửa đổi khúc nhạc này, kết quả không nghĩ tới mình làm kín kẽ như vậy, vậy mà vẫn là bị hắn nghe ra sự khác biệt?
Mọi người nói con tin Càn Quốc tư chất bình thường, ngoại trừ làm việc quy củ không có bất kỳ chỗ nào đáng khen ngợi, tại sao lại có trình độ cao thâm đối với âm nhạc như vậy ?
Trong lúc nhất thời, nàng cũng hoảng hốt.
Doanh Vô Kỵ cau mày: "Không nghe thấy sao? Ta cho ngươi đàn lại một lần nữa”
Đúng lúc này, bình phong bị người ta đạp đổ.
Người đạp chính là La Minh, vừa rồi, trong nháy mắt Doanh Vô Kỵ rút kiếm, Tiểu Liễu liền vô thanh vô tức chạy ra bên ngoài bình phong.
Bình phong vừa đổ, tất cả mọi người thấy được tình huống bên trong, không khỏi từng đợt kinh hô.
“Doanh Vô Kỵ, ngươi làm gì thế?”
“Bỏ kiếm xuống, không được làm hại Hoa Triều cô nương!”
“Dừng tay!”
Bọn họ vừa rồi nghe hai người đối thoại cũng cảm giác có gì đó sai sai, nhưng thật đúng là không nghĩ tới, Doanh Vô Kỵ lại dám kề kiếm vào cổ Hoa Triều!
“Này này này, rốt cục là chuyện gì xảy ra thế!”
La Minh sắc mặt khó coi: "Doanh Vô Kỵ! Ngươi làm cái gì, trước mặt mọi người, ngươi còn dám hành hung sao?
Doanh Vô Kỵ cười lạnh một tiếng: "Hành hung? Người trong miệng La huynh bị hành hung, rốt cục là ta, hay là vị Hoa Triều cô nương này? Hôm qua ta bị Cổ Trùng làm hại, thúc giục Cổ Trùng chính là khúc nhạc Hoa Triều cô nương vừa đàn. Ta bắt sống hung thủ, La huynh lại nói ta hành hung!
Cái gì!
Mọi người đều cả kinh, chuyện Doanh Vô Kỵ lập tức nổi gió hai ngày nay ở Giáng Thành truyền đi ồn ào huyên náo, tuy rằng cũng có người nói chuyện của Doanh Vô Kỵ có kỳ quặc, nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều không tin.
Bởi vì mặc dù Doanh Vô Kỵ địa vị xuống dốc không phanh, thì vẫn là con tin của quốc gia hữu nghị, nhất là hiện tại Càn Quốc ở trên chiến trường giống như mặt trời ban trưa.
Ám sát Doanh Vô Kỵ?
Điên rồi hả!
Nếu thật sự ám sát thành công, Càn Lê hai nước nhất định trở mặt, dụng tâm đã không thể chỉ dùng từ hiểm ác để hình dung!
Nhưng ai có thể nghĩ đến, kẻ đứng đằng sau ám hại Doanh Vô Kỵ lại chính là Hoa Triều cô nương, một người con gái yếu đuối.
La Minh cắn răng nói: "Công tử Vô Kỵ, chuyện này có gì sai sót hay không? Hoa Triều cô nương chỉ là một cô gái yếu đuối......”
Doanh Vô Kỵ hỏi ngược lại: "Có cần ta đem khúc nhạc vừa rồi một lần nữa đàn lại hay không, cho ngươi nhìn xem cổ trùng này rốt cục có thể cử động hay không!"
La Minh không nói lời nào.
Hắn cũng không biết Doanh Vô Kỵ cầm nghệ tinh xảo như vậy lại thâm tàng bất lộ, nhưng hắn cảm thấy những lời này tám phần không phải giả.
Trong lòng hắn tức giận, nhìn thoáng qua đầu tường, lại phát hiện cao thủ âm thầm bảo vệ Hoa Triều đã không thấy bóng dáng, bờ sông lại truyền đến tiếng đánh nhau.
Xoay người nhìn, kiếm khách Mặc gia vừa rồi tế ra Thông Tâm Cổ Ngọc cũng đã biến mất không thấy đâu!
Người nọ là đồng bọn của Doanh Vô Kỵ, chính là hắn dẫn dụ hộ vệ đi!
Doanh Vô Kỵ vô cùng trấn định: "Hoa Triều cô nương, ta bây giờ còn không muốn giết ngươi, mời ngươi trước mặt mọi người đem khúc nhạc hoàn chỉnh chỉnh tấu một lần, sau đó nói ra tại sao muốn ám sát ta!"
Sắc mặt Hoa Triều có chút trắng bệch, mím môi, nhưng không mở miệng.
Lập tức bỏ kiếm xuống, hiện giờ Càn Lê môi răng gắn bó, nếu bởi vì ngươi nhất thời xúc động phá hư bang giao hai nước, ngươi nhất định trở thành tội nhân thiên cổ."
Doanh Vô Kỵ cười nói: “Những lời này là do La huynh nói đấy nhé. Thích khách con tin của nước bang giao thì không sao, còn ta kề kiếm lên cổ một ca nữ thì lại phá hỏng bang giao hai nước. Đây là đạo lý gì?”
La Minh cũng nghẹn lời: "Ngươi......”
Hắn có loại xúc động chửi má nó, nhìn tư thế này, Doanh Vô Kỵ rất có thể đã biết thân phận thật sự của Hoa Triều.
Nhưng người này điên rồi sao?
Biết rõ sẽ liên lụy Thừa tướng vào, nhưng vẫn đem chuyện này lôi ra ánh sáng.
Càn Lê hai nước đạt được nhận thức chung nhất trí muốn đem chuyện này đè xuống, hắn lại được thể lôi chuyện này ra, nếu không đưa ra một cái công đạo, chỉ sợ song phương đều không dễ kết thúc.
Làm gì bây giờ?
La Minh cũng có chút đắn đo bất định, dù sao kiếm cách cổ Hoa Triều quá gần, trừ phi sử dụng pháp thuật trong nháy mắt có thể làm cho người ta mất đi năng lực hành động, nếu không mặc dù cao thủ trên Cảnh giới Thai Thuế cũng không nhất định có thể cứu được Hoa Triều.
Hắn oán hận nhìn Doanh Vô Kỵ, cảm giác người này sau khi gặp chuyện không may liền biến thành người điên.
Doanh Vô Kỵ ngược lại rất bình tĩnh.
Hắn đương nhiên cũng không muốn hai nước Càn Lê hoàn toàn trở mặt, bằng không địa điểm lật bàn tuyệt đối không phải là Trúc viên nhỏ chỉ có mười mấy người.
Nhưng kiểu gì cũng phải làm rõ!
Hiện tại hai nước Càn Lê đều coi mình là quả hồng mềm có thể tùy ý xoa bóp, ngay cả Tuân Chí Doãn cũng dám bằng mặt không bằng lòng với mình, ngày hôm qua lúc ở phòng khám nghiệm tử thi, thậm chí còn muốn dạy mình làm người.
Tuy rằng hiện tại Lê quốc nhất định đã phái người bảo vệ, nhưng cứ thế mãi, nhất định lâm vào cục diện cực kỳ bất lợi.
Nếu Càn Lê còn giữ quan hệ tốt thì mình uất ức cả đời.
Nhưng nếu Càn Lê xuất hiện xung đột lợi ích, chính mình trở thành người đầu tiên bị hiến tế.
Cả hai kết quả này, hắn đều không chấp nhận.