Chương 19: Khúc tiên ca

Chương 19: Khúc tiên ca

Người dịch PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ cười nói: "Nếu cô nương đối với tại hạ tán thưởng như thế, không bằng cho ta vào trong bình phong nghe đàn ca được không?"

Tuy rằng cách bình phong không nhìn thấy Hoa Triều, nhưng trên bình phong chiếu rọi quang ảnh yểu điệu muôn phần, chỉ cần dung mạo không phải quá xấu thì tuyệt đối là mỹ nhân.

Hoa Triều cô nương nhẹ nhàng cười: "Tài biện luận của công tử khiến tiểu nữ ngưỡng mộ, chỉ là tiểu nữ tài hèn học ít, ngoại trừ biết chút đàn ca, các cái khác không hiểu, so với tài học của công tử, tiểu nữ thật sự xấu hổ.

Nàng ăn nói cũng rất khéo léo.

Ở Di Hồng Các, quy tắc của Hoa Triều cô nương chính là ai có tài ca hát thơ phú khiến nàng động lòng mới được vào sau bình phong nghe đàn ca.

Tài biện luận không thể làm nàng động lòng, nhưng nàng lại đổ hết nguyên nhân lên người mình, cự tuyệt một cách rất lịch sự.

Hoa Triều cô nương bổ sung: "Như vậy đi, tiểu nữ hôm nay tấu thêm một khúc để tạ ơn công tử, kính xin công tử đừng trách!"

Doanh Vô Kỵ tự nhiên cũng không có cưỡng cầu, cười cười nói: "Đã như vậy, cô nương mời!"

Lúc nói chuyện, hắn xoay người nhìn thoáng qua La Minh, chỉ thấy người này vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm bình phong, tựa hồ muốn làm chuyện gì.

Đợi đã.

La Minh là ấu tử Thừa tướng, nếu Hoa Triều cô nương thật sự là con riêng của Thừa tướng, vậy hai người này chính là tỷ đệ.

Doanh Vô Kỵ khẽ nhíu mày, cảm giác La Minh này, có thể sẽ phá hư kế hoạch của mình.

Đang lúc hắn suy tư, một tiếng đàn dây êm tai từ phía sau bình phong truyền đến.

Giống như tiên âm lượn lờ, kích thích tâm tình con người.

Nhu mị mà không phong trần, vạn phần êm tai.

…………………

Tiếng đàn làm động lòng người, lúc thì nỉ non lúc thì uyển chuyển êm tai.

Mọi người ở đây đều như si như say.

Doanh Vô Kỵ trong lòng hiểu rõ, Hoa Triều cô nương sở dĩ ở Giáng Thành có nhiều người ủng hộ như vậy, chuyện tiếp thị hay không tiếp thị gác sang một bên, nhưng với trình độ thế này thì không nghi ngờ gì nữa, ít nhất khúc nhạc này...

Hay lắm!

Hắn nghe không ra bên trong có bao nhiêu chất nghệ thuật, chỉ có thể dùng một từ “dễ nghe” để hình dung.

Nhưng khúc nhạc này, phong cách nhạc lại là Trung Nguyên chính tông, tuyệt đối không phải là khúc nhạc mà nàng đàn lúc mình gặp chuyện không may.

Thật lâu sau khi tiếng đàn dứt, mọi người ở Trúc viên vẫn không lên tiếng.

Cho đến khi có người mở mồm, mọi người mới nhao nhao tán thưởng.

"Khúc này uyển chuyển êm tai, vẻn vẹn chỉ với một cây đàn, lại khiến cho người ta cảm giác mình đang ở thâm cốc nghe cả trăm loài chim đang ca hót!"

“Nghe hay lắm, thực sự hay”

So với lần trước, tài đàn của Hoa Triều cô nương lại tiến bộ, thật đáng quý!

……

Từng câu khen ngợi, tuy rằng xen lẫn vài câu nịnh hót, đại đa số lại đều là thật tâm, dù sao khúc nhạc này quả thật dễ nghe.

Hoa Triều sau bình phong nhìn không ra cảm xúc, âm thanh dịu dàng êm tai: "Công tử Vô Kỵ cho rằng như thế nào, không biết có thể đánh giá một hai câu hay không".

Đánh giá một hai câu?

Bài hát này hình dung như thế nào đây, chính là...... dễ nghe!

Doanh Vô Kỵ nhếch miệng, khi dễ ta là người mù nhạc đúng không?

Hắn nghĩ nghĩ, chậm rãi ngâm:

" Giáng Thành dìu dặt tiếng tơ,

Nửa bay theo gió, nữa chờ mây trôi,

Khúc này Thượng giới có thôi,

Trần Gian thử hỏi mấy hồi được nghe!.”

Thơ vừa xuất khẩu, Trúc viên huyên náo trong nháy mắt an tĩnh lại.

Không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ thuận miệng ngâm ra thơ tuyệt diệu như thế, tuy nói thể loại thất ngôn bát cú vừa mới khởi nguồn, nhưng ở Lê quốc kinh tế văn hóa phồn vinh nhất, đã sớm có không ít văn nhân ngâm.

Mọi người ở đây phần lớn đều có học vấn trong người, tự có thể lĩnh hội ra ý cảnh của bài thơ này.

Nhất là hai câu cuối cùng:

Khúc này Thượng giới có thôi,

Trần Gian thử hỏi mấy hồi được nghe

Thơ tuyệt, đánh giá càng tuyệt.

Hoa Triều sau bình phong cũng có chút thất thần, thậm chí có chút hoài nghi khúc nhạc mình vừa đàn có xứng với đánh giá này hay không.

Ngô Đan dẫn đầu vỗ tay: "Hoa Triều cô nương đàn hay, công tử Vô Kỵ thơ hay!

Những người khác cũng nhao nhao tán thưởng.

Tuy nói Doanh Vô Kỵ địa vị không cao lắm nhưng cũng không gây thù kết oán với ai, nếu thơ hay không khen, ngược lại lộ ra mình lòng dạ hẹp hòi.

Doanh Vô Kỵ cũng cực kỳ buồn bực, các ngươi đừng chỉ khen, rớt cho ta chút thuộc tính đi!

Mười mấy người trong Trúc Viên, cơ hồ thang cảm xúc không ai đột phá 80.

Ngoại trừ Hoa Triều được khen cho một bước lên mây, chỉ còn lại có thị nữ bảo bối của mình rơi xuống điểm thuộc tính ít đến đáng thương.

90 thì khỏi nói.

Hắn xem như đã hiểu, muốn đột phá 90, nhất định phải nhằm vào tính bạo kích, không phải nói chép một bài thơ hay từ hay là có thể nhắm mắt điên cuồng kiếm lời.

Sau bình phong.

Hoa Triều cô nương che miệng cười khẽ: "Công tử quá ưu ái rồi khiến tiểu nữ thụ sủng nhược kinh.

Doanh Vô Kỵ nhướng mày: "Như vậy ta có thể tiến vào bình phong sao?

Hoa Triều cô nương ngữ khí mềm nhẹ: "Bài thơ này tiểu nữ cực kỳ thích, bất quá tiểu nữ đàn chỉ là khúc bất quá là phàm gian tục khúc, bài thơ tuyệt diệu như thế, đánh giá cao như vậy, tiểu nữ hổ thẹn không dám nhận!"

Nghe nói như thế, Doanh Vô Kỵ không khỏi nhíu mày.

Cái này cũng có chút không biết tốt xấu, Bạch Chỉ giúp hắn tra qua một ít người có tư cách ở sau bình phong nghe đàn ca, trong thơ từ bọn họ tặng cũng có thổi phồng Hoa Triều.

Hổ thẹn là giả, trong lòng có quỷ mới là thật!

Bạch Chỉ nhịn không được, tức giận nói: "Hoa Triều cô nương! ngươi rốt cuộc là không có văn hóa, hay là nhằm vào công tử nhà ta? Những người tặng thơ trước đây có ai so được với công tử nhà ta, người khác đều có thể tiến vào sau bình phong, ngươi lại duy nhất cự tuyệt công tử nhà ta, đây là đạo lý gì?"

Tiểu thị nữ chỉ cần mở miệng là không kiêng kị gì nữa.