Chương 16: Công tử 3 hơi thở.
Người dịch PrimeK Tohabong
Di Hồng Các rất lớn, tiền sảnh xa hoa trụy lạc, hoàn phì yến sấu (Ý miêu tả vẻ đẹp của nhị đại mỹ nhân trong lịch sử Trung Quốc, nhưng lại đối nghịch với nhau về hình thể. Triệu Phi Yến nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến. Vẻ đẹp hao gầy khiến nàng có thể uyển chuyển như bay lượn trong từng điệu múa, nên được gọi là Phi Yến. Trái lại với vóc dáng mỏng manh, thon thả đó, Dương Hoàn (Dương Quý Phi) lại khiến hoa phải thẹn bởi vẻ đẹp đầy đặn, ngực nở đẫy đà, thân hình mập mạp, có thể ví như “khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang”. Đó là hai quan niệm về vẻ đẹp của người phụ nữ hoàn toàn khác nhau về hình thể và vào từng triều đại khác nhau. Tuy vậy, những vẻ đẹp đó đều được xếp vào “tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ”) cái gì cần có đều có, các cô nương cùng khách nhân quen biết, trên người tràn ngập phấn son, chọc cho mỗi một luồng không khí đều thấm vào hơi thở mập mờ. Ngô Đan vừa tiến vào, liền có chút không thoát ra được. Doanh Vô Kỵ đánh một chưởng vào lưng hắn "Những thứ dung tục này có gì hay ho chứ, đi nghe đàn ca đi !" Không nói lời nào liền kéo Ngô Đan xuyên qua tiền sảnh, trả sáu mươi lượng đổi thành hồng tiêu (lụa mỏng màu đỏ, để đưa cho các danh kỹ, sau này các ca nữ có thể đổi lại thành tiền, giống như một loại tiền bo), liền đi tới Trúc viên. So với tiền sảnh, nơi này thanh nhã hơn nhiều, đèn xanh trúc biếc, bình phong bạch ngọc, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi, phảng phất như nơi ghé chân của các tiên nhân. Không ít người quần áo sang trọng túm năm tụm ba, bọn họ đều là tới nghe Hoa Triều cô nương luận đàn ca. Bất quá Hoa Triều cô nương còn chưa tới, bọn họ vừa chờ vừa nói chuyện phiếm.
Đếm thấy mười mấy người, tuy rằng quần áo của những người này đều cầu kỳ, nhưng xem ra thực tế so với đồn thổi vẫn có chút khác biệt.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Di Hồng Các vừa xảy ra chuyện, những vương công quý tộc kia hẳn là nghe được một ít tin tức, cũng không muốn liên lụy đến đây.
Hai người vừa mới vào sân, liền nghe được một âm thanh.
“Đây không phải là công tử Vô Kỵ sao, sao hôm nay lại đến đây nghe đàn ca thế? Cũng khó trách, công tử thoát được kiếp nạn chết trên bụng nữ nhân, chắc bây giờ chỉ có thể nghe được đàn ca thôi”
…………………..
Trong thoáng chốc hơn mười ánh mắt tập trung trên người Doanh Vô Kỵ.
Gần trăm năm nay Lê quốc đều đang vững vàng phát triển, ít phát sinh chiến sự, trở thành nước chư hầu giàu có và đông đúc nhất.
Không có tin tức chiến sự giật gân nên trong lúc trà dư tửu hậu, bách tính tự nhiên tập trung vào những chuyện khác, tháng này, được chú ý nhất, chính là Doanh Vô Kỵ - con tin Càn Quốc này.
Vốn tất cả mọi người đều xem hắn như Càn quốc vương tử, hắn tuy rằng tư chất không tính là tốt, nhưng làm việc rất quy củ, rất ít phạm sai lầm, lại là con trai độc nhất Càn vương, thêm vào việc mười mấy năm liền vì quốc gia mà gánh vác trách nhiệm, làm vương tử cũng là việc nước chảy thành sông .
Ai từng nghĩ, trong nháy mắt Càn Vương nhảy ra một đứa con riêng, hơn nữa còn thức tỉnh huyết mạch viễn cổ.
Doanh Vô Kỵ này, đảo mắt liền biến thành kẻ đáng thương, mọi người đều biết.
Ngay sau đó kẻ đáng thương cam chịu, thiếu chút nữa chết ở trên bụng nữ nhân.
Đây hoàn toàn xứng đáng là nhân vật tiêu điểm, tất cả mọi người muốn nhìn một chút này con tin, rốt cục có bộ dáng thế nào.
Nhưng con tin Viêm Quốc này thật sự không giảng võ đức, vừa mới lên đã đâm một nhát vào vết thương của người ta?
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Càn Viêm hai nước thủy hỏa bất dung, gặp mặt không đánh nhau đã coi như đã khắc chế.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhao nhao xem kịch.
Doanh Vô Kỵ nhìn thấy một trong những nghi phạm, tự nhiên cũng không kém cạnh cười nói: " Túc công tử quả nhiên có kinh nghiệm, vào chiến trong lầu các mất có “3 hơi thở” rồi đến Trúc viên nghe Tiên Ngọc cô nương đàn ca, cũng chả mất mấy thời gian”.
Nghe những lời này, trong Trúc viên rộ lên tiếng cười.
“Ngươi!”
Sắc mặt Cơ Túc trắng bệch, môi run rẩy, nặn ra không ít điểm thuộc tính.
Doanh Vô Kỵ bĩu môi, nghĩ thầm tố chất tâm lý của tên này kém như vậy, còn đua đòi học đâm bị thóc chọc bị gạo!
Cơ Túc địa vị ở Lê quốc tuy rằng bình thường, nhưng cũng không khiêm tốn hơn Doanh Vô Kỵ, thường xuyên ra vào nơi xa hoa lãng phí, nhất là tới Lầu Xanh, danh tiếng chơi bời cũng khá vang dội.
“3 hơi thở” này cũng có điển tích. Có một lần, sau khi say rượu hắn chê cô nương hầu hạ không tốt, liền vừa đánh vừa mắng nàng.
Kết quả cô nương cũng tức lên, trực tiếp mắng chửi trước mặt mọi người: "Mới có 3 hơi thở đã ra rồi, thì ngươi bảo ta hầu hạ ngươi thế nào? Mỗi lần hầu hạ ngươi ta còn phải cố rên lên đến khô cả cổ họng, bà mày không hầu hạ ngươi nữa”
Sau đó biệt danh Cơ 3 hơi thở liền truyền ra, bất quá người bình thường cũng không dám nói trước mặt hắn, bởi vì tuy rằng ở Lê quốc địa vị của hắn không cao, nhưng tính tình rất dễ nổi điên, tóm lại là dây vào hắn cũng không tốt.
Môi Cơ Túc run rẩy một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, tức giận mắng: "Doanh Vô Kỵ ngươi ngậm máu phun người, nước Càn tuy là hoang dã, tưởng rằng ngươi vốn là một công tử được giáo dưỡng nhưng hóa ra lại là người thô bỉ như thế”.
Doanh Vô Kỵ: "Công tử 3 hơi thở nói không sai, ta hoang dã lắm!
“……”
Cơ Túc nghẹn họng, sắc mặt càng dữ tợn: "Doanh Vô Kỵ! Ngươi muốn chết!
Doanh Vô Kỵ: "Cơ 3 hơi thở xin mời, ngàn vạn lần không nên hạ thủ lưu tình!”
Cơ Túc hô hấp cũng đều run rẩy đứng lên: "Ngươi là bởi vì cuộc sống quá thảm mà điên rồi chăng, ngươi có tin rằng ta phá hết sản nghiệp của Càn quốc các ngươi để cho ngươi ngay cả Trúc Viên cũng không vào được không?”
Doanh Vô Kỵ: " Công tử 3 hơi thở khí phách đấy!”
Cơ Túc: "Xì xì......