Chương 10
Người dịch PrimeK Tohabong
Nha đầu này cười rất đẹp, ít nhất so với bộ dáng thường xuyên ủy khuất trong trí nhớ còn đẹp hơn.
Sau khi xuyên không tới đây, Doanh Vô Kỵ thực sự chỉ coi nha đầu này như người một nhà, mặc kệ là thật tâm đối tốt với mình, hay là bởi vì cái gọi là tình chủ tớ, Doanh Vô Kỵ đều không chịu được khi nàng chịu ủy khuất.
Bạch Chỉ gắp một thức ăn vào bát Doanh Vô Kỵ: "Công tử, thận anh không tốt, em làm món nầm heo”.
Doanh Vô Kỵ: "......”
Thị nữ này đúng là vứt đi!
Hắn nghiêm mặt: "Là ai nói cho em biết?
Bạch Chỉ đương nhiên nói: "Những nữ lại đi theo Vu cô nương, trước khi bọn họ vào khám nghiệm tử thi đã nói, chết vì mã thượng phong nhất định là thận không tốt. Công tử, mã thượng phong là gì vậy?”
Đến bó tay với những nữ quan mồm mép này.
Doanh Vô Kỵ xoa huyệt Thái Dương giải thích: "Chính là cưỡi ngựa hóng gió”.
Hình như rất thú vị, em cũng muốn thử xem”.
Được! Mấy ngày nữa ta dẫn em đi.
Chỉ e là không được!
Vì sao?
“Thận công tử không tốt!”
“……”
.............................
Không thể không nói, đồ ăn mà Bạch Chỉ làm rất ngon.
Cũng không biết tiểu nha đầu này xảy ra chuyện gì, ngoại trừ thân mang tuyệt kỹ kiếm thuật, còn nấu nướng ngon, lại biết giao tiếp bằng tay với người câm điếc, cứ như trời sinh ra đã biết những thứ này rồi.
Những kỹ năng này, giống như khi được đưa từ mẫu quốc đến vào năm 10 tuổi đã biết rồi, không biết là học được từ đâu.
Mẫu quốc......
Thật là một từ xa xôi.
Hiện tại tình cảnh của mình gian nan như vậy, phần lớn nguyên nhân đều là do mẫu quốc ban tặng, nhưng cũng không có cách nào, tình huống của hai nước Càn Lê đích xác là như vậy.
Kỳ thật vương thất hai nước Càn Lê cùng xuất thân một nhà, đều là họ Doanh và Triệu thị, tổ tiên Càn quốc vào 500 năm trước, bởi vì năm đó bất đồng chính kiến với Lê Vương nên mang theo thân tín đi phía Tây khai hoang, đánh chiếm đất đai của những man tộc như Khuyển Nhung, Địch quốc, lập ra được bờ cõi riêng cho mình, cuối cùng được Chu thiên tử sắc phong, thành tân chư hầu vương.
Vứt bỏ Triệu thị không cần nữa, một lần nữa dùng họ Doanh của tổ tông.
Tuy rằng chiến tích vang dội, nhưng đất đai khô cằn, vẫn luôn rất nghèo.
Nhưng diện tích lãnh thổ càng lúc càng lớn, dẫn tới nước láng giềng là Viêm quốc liên hợp Khuyển Nhung, Địch quốc hai mặt giáp công Càn quốc, Càn quốc đành thỉnh cầu sự trợ giúp của Lê quốc.
Lê quốc cùng Viêm quốc vốn có bất hòa, lại không cùng Càn quốc tiếp giáp, cho nên vui vẻ đồng ý, cuối cùng bức lui quân Viêm.
Nhưng đồng thời bọn họ đưa ra điều kiện của mình, một điều trong đó liền dẫn đến hai đời cha con Doanh Vô Kỵ làm con tin.
Hiện tại, Lê quốc là túi tiền của Càn quốc, Càn quốc lại là con tốt để Lê quốc làm suy yếu thế lực của Viêm quốc, còn có thể ngăn cản Yêu tộc quấy rầy, cho nên song phương đều không hy vọng phá hỏng bang giao.
Mình chỉ là một công tử tư chất bình thường, nhất định phải làm vật hi sinh.
Bất quá, sau khi có công cụ hack, hết thảy đều khó nói trước.
Sau khi ăn cơm xong, Doanh Vô Kỵ chẳng những không buồn ngủ, tư duy ngược lại phát tán rất nhiều, nghĩ đông nghĩ tây đủ mọi chuyện.
Cho dù Bạch Chỉ ở bên cạnh nói liên miên không ngớt, hắn cũng không nghe rõ.
“Công tử, thực sự là hiện giờ chúng ta không có tiền, phòng bếp em vừa rồi nhìn, đã trống không, chỉ còn vài nguyên liệu nấu ăn, công tử có thể đưa em ít bạc không, ngày mai em đi mua chút đậu mè và cải trắng gì đó."
“Đậu mè? Đậu mè gì?”
Doanh Vô Kỵ như tỉnh mộng.
Bạch Chỉ gãi gãi đầu, liền thuật lại một lần nữa lời vừa rồi.
Doanh Vô Kỵ có chút đau đầu: "Chúng ta hiện tại đều thiếu tiền như vậy sao? Bên trong tư khố của ta còn bao nhiêu tiền?"
Tiểu nha đầu này vẫn là quản gia của mình, sổ sách tư khố vẫn do nàng quản lý.
Về phần tiền trong kho tư khố, là từ kinh phí sứ quán, mỗi tháng đều có hạn ngạch cố định, theo lý thuyết bình thường đều đủ tiêu, hơn nữa còn tiết kiệm được không ít, như thế nào ngay cả đậu mè cũng không mua nổi?
Còn một trăm lượng, nhưng là tiền cho tháng sau, còn phải đặt may cho công tử một bộ xiêm y mới.
“Ít như vậy? Tiền tiêu hết rồi à?”
“Đều bị công tử mang tới Lầu Xanh rồi.”
“……”
Công tử nếu không tìm xem trên người còn có hay không.
Được rồi!
Doanh Vô Kỵ sờ soạng trên người một hồi, chỉ tìm được một ít bạc vụn, bất quá cũng miễn cưỡng đủ dùng, liền nhét vào trong tay Bạch Chỉ.
Tiểu nha đầu có chút khó tin: "Chỉ còn lại tý thế này?”
Doanh Vô Kỵ gật đầu: "Ừm......”
Tiểu nha đầu chấn kinh: "Người khác ở Lầu Xanh một tháng mới tiêu hết tiền, công tử ba ngày liền tiêu hết!"
"Em nghe ai nói người khác có thể tiêu một tháng?"
“Em nghe công tử Đan nói”.
Công Tử Đan cũng là con tin được đưa đến Lê quốc, mẫu quốc của hắn là một nước nhỏ tên là Ngô quốc, những con tin khác đều khinh thường hắn, chỉ có Doanh Vô Kỵ nho nhã lễ độ với hắn, thường xuyên qua lại cũng trở thành bằng hữu.
“Ngô Đan tìm đều là loại sứt đầu lồi rốn? Đi Lầu Xanh giống như cực hình, thế thì tốn bao nhiêu chứ?
Doanh Vô Kỵ rất đĩnh đạc nói: "Em đi tìm Tuân Chí Doãn đòi thêm chút nữa, tuy rằng kinh phí sứ quán cắt một nửa, nhưng người cũng về nước hơn phân nửa, hẳn là còn có thể phê duyệt một ít”.
Bạch Chỉ bĩu môi, có chút tức giận: "Em tìm rồi, nhưng Tuân đại nhân nói gần đây tài chính mẫu quốc căng thẳng, phải chuẩn bị tài nguyên cho công tử Vô Khuyết trùng kích nhất phẩm linh thai, thương hộ mẫu quốc thiết lập ở nước khác làm ăn cũng đình trệ, căn bản là không có tiền cho chúng ta”.
Càn quốc nghèo nàng có thể hiểu được, dù sao từ trước đến nay là như thế.
Nhưng rút ra tiền cho đứa con riêng tên Doanh Vô Khuyết kia, ngược lại khiến công tử chịu khổ, cái này nàng liền nhìn không quen.
Doanh Vô Kỵ có chút đau đầu, đã nghèo lại còn eo, đúng là hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn.