Một ngày mới lại đến, Lan thức dậy từ 5 giờ sáng. Chuẩn bị bữa sáng cho hai em vì nhà ở ngoại ô và không chịu ảnh hưởng từ vụ tấn công của lũ Quỷ lần trước nên vùng này hoạt động vẫn bình thường.
Nàng mở tủ lạnh, nhìn chỉ còn lại một hộp thịt nguội cùng vài quả trứng. Tiền lương mới nhận đã lo đủ thứ nên còn rất ít, nàng có nhận trợ cấp từ Tuyết nhưng vẫn nỗ lực làm việc để không phụ thuộc quá nhiều.
Nàng ra ngoài sân phơi quần áo, thấy hàng xóm đang tụ tập lại khá ồn ào xem gì đó.
Tò mò nàng ra xem thử, mọi người đang bao vây lấy một cái xác bị xe tông. Có lẽ là đêm qua, còn tài xế chắc đã lái xe chạy mất.
Thấy cái xác, con dã thú trong người Lan như muốn thoát ra ngoài tuy nhiên nàng đã kiềm chế và chạy nhanh về nhà đóng chặt cửa.
Đã một thời gian kể từ khi nàng giết người và ăn thịt người lần cuối cùng, nàng đã cố kiềm chế bản năng hoang dã trong mình.
Chợt có tiếng gõ cửa khiến nàng giật mình, sau khi mở cửa thì nhận ra người đến không ai khác ngoài Hoàng.
Vì Tuyết đang nghỉ ngơi hồi sức nên việc đem tiền trợ cấp đến do Hoàng đảm nhiệm. Số tiền này phần lớn là của cậu.
“Lâu rồi không gặp, chị khỏe chứ.”
“Hoàng! Mời em vào trong.”
Trước khi gõ cửa Hoàng đã nhìn thấy vụ tai nạn kia, cảnh sát đã đến phong tỏa đoạn đường đó.
Bước vào trong căn nhà tuy nhỏ nhưng sạch sẽ ngăn nắp, Hoàng nhìn quanh rồi hỏi: “Ủa Huệ với Mai đâu rồi chị?”
Từ trong phòng ngủ hai cô nhóc nghe thấy tiếng Hoàng liền chạy ra nhảy lên ôm chầm lấy cậu rồi đè cậu xuống đất liếm tay rồi liếm mặt.
Cũng không bất ngờ lắm vì cả ba chị em là Quỷ dạng sói nên có hành động giống với loài chó.
“A… anh Hoàng tới… em nhớ anh lắm!” Hai đứa trẻ mừng tíu tít, cái đuôi nhiều lông từ sau mông mọc ra ngoe nguẩy.
Hoàng xoa đầu hai đứa rồi đem quà cho chúng, là đồ ăn vặt. Hai đứa thích thú bóc ra ăn sau đó để Hoàng được rảnh tay.
Hoàng đến để thăm ba người, và đưa cho Lan số tiền 5 triệu như đã hứa. Cả hai nói chuyện, sau đó thì Hoàng bận việc nên phải về sớm không ở lại chơi với Huệ và Mai được.
Hai đứa trẻ rất buồn tuy nhiên không làm nũng, Mai tiến đến ôm Hoàng rồi nói: “Người anh thơm quá, sau này anh lấy em nhé.”
Hoàng cười khổ, cúi xuống xoa đầu cô bé gật đầu: “Ừ đợi em lớn đã.” Cậu nói cho qua chuyện mà thôi.
Lan và Huệ thì ngây người, không ngờ Mai lại mạnh dạn đến thế. Cô bé còn móc ngoéo tay với Hoàng mới chịu.
“Anh nhớ nhé, em sẽ chăm học giỏi, lớn lên thật xinh đẹp để xứng với anh.” Mai ngây thơ nói, rồi ôm cổ Hoàng và chu môi ra hôn lên má cậu, khiến cậu vô cùng bất ngờ, nhỏ tuổi thế mà đã mạnh dạn dữ.
Hoàng rời đi, cậu không nghĩ rằng sau đó sẽ có biến cố xảy ra và rất lâu sau mới có thể gặp lại họ.
Vì bọn Quỷ đã im hơi lặng tiếng và Tuyết chưa thể quay lại làm việc nên Hoàng không có nhiệm vụ gì, cậu dành thời gian để chơi game, lượn xe quanh thành phố, gặp một vài người bạn.
Sau một ngày rong chơi bên ngoài, Hoàng trở về nhà và cần nạp năng lượng.
Cậu mở ngay tủ lạnh lấy một bình thủy tinh bên trong chứa chất lỏng màu trắng đục, khi mở ra thì có mùi thơm thoang thoảng bay ra. Đó là sữa, sữa được vắt ra từ bộ ngực hấp dẫn của mẹ cậu.
Do một số lý do đặc biệt nên ngay cả khi bé Hiền đã cai sữa rồi nhưng ngực Hương vẫn tiếp tục tiết sữa. Sữa của Hương, Tuyết và Linh đều không phải sữa thường. Đó là những giọt tinh hoa được tinh lọc qua cơ thể của các nàng để rồi cho ra giọt sữa thơm ngon bổ dưỡng đó.
Uống vào vừa ngon, tốt cho sức khỏe, lại giảm bệnh tật, đối với Hoàng còn có tác dụng tăng thêm sức mạnh dù chỉ là rất ít.
Tu một phát hết nửa bình, Hoàng đóng tủ lạnh lại rồi ra phòng khách ngồi xem tivi.
Nghe tiếng động, giọng của Hương vang ra trong phòng ngủ của nàng: “Hoàng đấy hả, vào giúp mẹ với!”
“Đây ạ!” Hoàng tắt tivi vừa đi vừa tu sửa tiến đến mở cửa phòng Hương.
Hương đang nằm trên giường, áo ngủ trễ xuống một bên đồng thời một bên ngực có vật hình bán cầu úp vào, nối theo một ống nhựa và nối vào một cục cao su rỗng ở một đầu và đầu còn lại là bình chứa.
Nàng đang dùng máy vắt sữa để vắt những giọt sữa tinh túy của mình ra, để không thì khiến ngực nàng khó chịu mà nặng nề hơn.
“Con giúp mẹ với!” Hương dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng rồi khẽ nhờ vả.
Hoàng liền lao đến nằm cạnh Hương, thích thú nhìn nàng vắt sữa bằng máy kia sau đó nói: “Lần sau mẹ cứ bảo con, khỏi cần dùng cái máy này.”
Nói rồi Hoàng giúp mẹ tháo máy vắt sữa ra khỏi ngực rồi để sang một góc, cậu cúi xuống ngậm lấy đầu vú hồng hào đang săn cứng của Hương rồi bắt đầu bú.
“A… miệng con trai mẹ là tuyệt nhất!”
Hương rên rỉ, cảm nhận chiếc lưỡi tinh quái của cậu con quý tử đang ngự trị trên vú mình. Nàng đưa tay xoa đầu con trai, dịu dàng.
Càng bú thì Hương càng sướng, mà khi sướng thì sữa lại càng tiết ra. Hoàng bú hết ngực này sang ngực kia, còn không quên nắn bóp chúng cho sữa ra đều.
“A… đúng rồi con! Bên này vẫn còn nhiều.”
“Sữa mẹ ngon quá, ngon hơn cả sữa Ông Thọ.”
“Thằng quỷ, sữa Ông Thọ đương nhiên không bằng rồi.”
“Hehe!”
Sau khoảng nửa tiếng chăm sóc, ngực của Hương đã bớt căng còn Hoàng thì no cái bụng. Cậu giúp mẹ mặc lại áo rồi cả hai hôn nhau một lúc sau đó ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Hương kể cho Hoàng nghe về việc Hân đã được biết mọi chuyện, Hoàng cũng nghĩ chị gái nên biết những việc đó.
Hương còn nói Hoàng đừng giúp Hân khai phá sức mạnh tiềm ẩn, để tự nàng tìm tòi.
Sức mạnh tiềm ẩn… là cái thứ sức mạnh Hoàng đã dùng khi đánh nhau với Quỷ ở nghĩa địa.
Từ đó đến giờ cậu vẫn chưa kích hoạt được nó lần nào nữa, có lẽ lần đó cậu đang cố gắng cứu Linh nên mới kích hoạt được.
“Mẹ mới tìm được mấy truyện hay lắm, đọc mà rạo rực hết cả lên, con lên Truyentv.net mà xem.”
“Mẹ cũng đọc truyện trên Truyentv.net à mẹ? Mẹ đọc truyện gì thế?”
“Uầy, mẹ đang đọc Trịnh Khâm du hí. Nhưng mà Phần mới ra lâu quá, thỉnh thoảng lại nhỏ giọt như đến tháng.” Hương thích thú lướt lướt nói.
Hoàng cười cười: “Chắc người ta còn bận việc chứ mẹ, việc viết truyện chỉ là phụ thôi.”
… Bạn đang đọc truyện Bảo mẫu thiên thần tại nguồn: http://truyentv.net/bao-mau-thien-than/
Hôm nay Hân đưa bé hiền về nhà bà nội nên mai mới về, Hương và Hoàng có không gian riêng dành cho nhau.
Sau khi làm vài hiệp, cả hai nằm ôm nhau thở hổn hển trên giường trong phòng của Hoàng. Ban nãy Hoàng xuất tinh vào l-n Hương rất nhiều và mãnh liệt, cảm tưởng rằng nàng sẽ chắc chắn dính thai sau cú bắn đầy sức mạnh đó.
“Hoàng này, lần sau đừng ra bên trong mẹ nhé, không là dính bầu đó.” Hương véo mũi Hoàng nhắc nhở.
“Hihi con biết rồi! Con sẽ ra ở lỗ khác.” Hoàng nhe răng cười.
“Lỗ khác!” Hương đỏ mặt, bên dưới háng lại bắt đầu ướt ướt.
Thế là cả hai đè nhau ra lần nữa, lần này Hoàng cho c-c vào lỗ đít Hương thay vì cho vào l-n.
Được đ-t đít, Hương ban đầu hơi khó khăn làm quen nhưng sau đó cũng dần thích nghi. Có lẽ là lần đầu nên hơi đau một chút tuy nhiên cảm giác thì hoàn toàn mới lạ, trên hết là không lo có bầu mà vẫn được hưởng cảm giác bắn vào trong.
“Mẹ yêu con quá Hoàng ơi!”
“Con cũng thế.”
… Bạn đang đọc truyện Bảo mẫu thiên thần tại nguồn: http://truyentv.net/bao-mau-thien-than/
Bà nội của Hoàng ở dưới quê, tuy có cậu con trai giàu có và nhiều lần được con cháu mời lên thành phố sống nhưng bà nhất quyết không đi bởi bà thích cuộc sống yên ả nơi này hơn.
Bà năm nay đã gần 70 tuổi nhưng không bị còng lưng, sức khỏe rất tốt, nhìn bà vô cùng đẹp lão. Bà thường đội chiếc khăn mà các cụ ngày xưa vẫn thường đội. Quần áo cũng rất đơn giản, đồ mà các cụ ở tầm tuổi này hay mặc.
Chồng bà tức ông nội của Hoàng chết đã được 15 năm, kể từ đó bà sống một mình trong căn nhà cấp 4 có phần cũ kỹ.
Gia đình đã nhiều lần muốn tu sửa căn nhà cho bà tuy nhiên bà lại không đồng ý, bà bảo tốn tiền, đằng nào bà cũng chết, đợi bà chết rồi muốn làm gì thì làm.
Bà chỉ có người con nuôi là bố Hoàng và 1 người con dâu cùng 3 đứa cháu là người thân.
Hôm nay Hân dẫn bé hiền về thăm bà nội, sáng sớm đã bắt xe về quê, có mặt tại nhà bà đã là 9 giờ sáng. Hân rất thích không khí trong lành mát mẻ ở quê, trên con đường làng nhỏ nàng đẩy xe đẩy bé Hiền đi đến nhà bà.
Đám thanh niên choai choai trong làng nhìn thấy Hân thì hú lên như dồ, vì ngày bé Hân rất hay về quê và chơi cùng đám trẻ trong làng.
“Hân đấy hả em, lớn lên xinh vãi.” Một thanh niên độ 20 tuổi phóng con dream thái chạy ngang qua thì phanh gấp hỏi.
Hân cũng không nhớ ra thanh niên này, chỉ gật đầu chào cho có lệ: “Hihi em chào anh!”
“Về chơi với bà nội hả, ủa bé này là?” Thanh niên kia nhìn bé Hiền trong xe đẩy, nét mặt hao hao giống Hân thì nghi hoặc.
Biết anh ta nghi ngờ điều gì, Hân vội giải thích: “Em gái em đó, đừng nghĩ bậy.”
“Ờ, anh đi làm tối anh qua chơi nha.” Thanh niên đó nói xong phóng xe đi mất.
Hân đi thẳng về phía nhà bà nội ở gần cuối làng, đi qua một cái ao khá lớn, nước ao trong xanh. Hân nhớ ra lúc còn nhỏ thường cùng lũ trẻ trâu trong làng bơi ở đây vì ao có hai chỗ một chỗ nông một chỗ sâu.
Trên mặt ao lúc này có một người đàn ông đang chèo thuyền thả lưới, người đàn ông đội chiếc mũ lá rộng vành.
Hân nhận ra đây là bác Bảy ở đầu xóm, lúc nhỏ thường hay sang nhà bác vặt trộm xoài.
“Cháu chào bác Bảy, cháu Hân đây bác.” Hân hớn hở vẫy tay chào bác.
Bác Bảy nhìn về phía Hân, nở nụ cười rồi gật đầu.
Đến cổng nhà bà, trước cổng có giàn gấc đương độ chín. Cổng không đóng, Hân đẩy em vào trong sân vừa gọi: “Bà ơi! Con về thăm bà đây.”
Nghe tiếng cô cháu gái yêu quý, bà nội từ trong nhà đi ra.
“Hân đấy hả cháu! Lớn quá, xinh quá bà không nhận ra luôn.” Bà tiến đến nắm tay Hân khen ngợi.
Hân ôm bà, sau đó nói: “Hihi con nhớ bà nên hôm nay dẫn bé Hiền về chơi với bà đây.”
“Ừ, hai chị em vào nhà đi, bà đi thịt con gà mái tơ chiêu đãi.”
“Con cảm ơn bà hihi.”
Nhà bà tuy không rộng nhưng lúc nào cũng có một phòng trống để cho con cháu về chơi, Hân mang đồ vào trong rồi bế bé Hiền ra vườn rau xanh của bà để cùng bà bắt gà.
Hân tuy là gái phố, chân tay trắng trẻo mịn màng không phải đụng vào thứ gì tuy nhiên lại không hề ngại việc này.
Sau khi hai bà cháu xử lý con gà rồi đem chế biến, hai bà cháu đã có ngồi gà thơm ngon, rau xanh hái ở trong vườn.
Bữa cơm trưa đạm bạc mà đầy niềm vui, sau khi ăn cơm Hân đi rửa bát còn bà nội ngồi bế bé Hiền.
Bé Hiền chớp chớp đôi mắt to long lanh nhìn bà, sau đó bi bô: “Bà Bà!”
Bà nội nghe thế thỉ cười tươi, sau đó nựng má bé Hiền âu yếm.
Đến chiều trời mát, Hân bế bé Hiền ra đầu ngõ hóng gió. Sự xuất hiện của nàng khiến thanh niên trong làng không khỏi xuýt xoa. Gái làng này không ai xinh được như Hân.
Thanh niên ban sáng đi dream thái cũng đi qua, hắn ta phóng xe vào nhà bác Bảy thì Hân mới nhận ra đó là Thái bạn tắm ao hồi nhỏ của mình.
Thái năm nay 20 tuổi cao 1m65 gương mặt hiền lành ưa nhìn da hơi đen, vóc dáng có phần hơi xôi thịt, hiện đang làm công nhân tại một công ty sản xuất đồ chơi ở xã bên.
Sau khi cất xe, rửa tay chân mặt mũi thái ra đầu ngõ hóng chuyện với Hân.
“Hê lô! Đi hóng mát à em!”
“Dạ, ra ngoài cho khuây khỏa chứ ở nhà nhiều cũng bí.”
“Mà có hai chị em về, bố mẹ không về à?”
“Không ạ!”
Cả hai vừa nói chuyện vừa nhìn về phía ao cá rồi kể lại những kỷ niệm năm xưa cùng nhau tắm ao bị đánh đòn.
“Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà em đã lớn rồi, lại xinh nữa.” Thái nói.
“Hihi, anh cũng vậy mà, đã tính lấy vợ chưa để em còn ăn cưới.” Hân nói đùa.
Thái cười gãi đầu: “Hồi nhỏ nghĩ lớn lên sẽ hỏi cưới em đó, mà giờ em lớn xinh quá nên anh nghĩ lại rồi thôi haha.”
Hân hơi ngượng, nói sang chuyện khác: “Bố mẹ anh giờ vẫn khỏe chứ?”
“Ừ! Mẹ anh thì vẫn khỏe, bố anh thì đã… mất được gần một năm rồi.” Thái trả lời với giọng hơi buồn.
Nghe vậy Hân như chết đứng, bác Bảy mất được gần một năm rồi? Vậy thì hồi sáng nàng nhìn thấy ai đang thả lưới đánh cá trên ao?
Ở nhà của mình, sống chung với một bà mẹ Ác Quỷ, một thằng em trai được đào tạo bởi Bảo Mẫu. Có lẽ chuyện gặp Quỷ hay thứ gì đó đại loại thế cũng không còn khiến Hân quá sợ.
Tuy nhiên đây là ở quê, và cũng chẳng có Quỷ ở đây.
“Không lẽ… mình nhìn thấy linh hồn của bác Bảy.” Hân thầm rùng mình nghĩ, sau đó nhìn về phía ao cá thì không thấy gì cả.
Mang một nỗi lo về nhà, sau khi ăn cơm tối và cùng bà nói chuyện. Đem điện thoại ra nhắn tin, lướt, đọc báo, xem phim thì cũng đã 10 giờ tối.
Bà nội thì đã ngủ cùng bé Hiền ở phòng của bà, Hân cắm sạc điện thoại rồi tắt đèn và chợp mắt.
Nhưng khi vừa nhắm mắt, cửa sổ phòng bỗng bị gió thổi mở ra. Hân cũng chưa nghĩ gì nhiều, chỉ đơn giản là ngồi dậy đóng lại. Nhưng khi đang đóng cửa sổ nàng kinh hãi đến rợn người khi nhìn thấy trước cổng là một bóng đen đang đứng im như nhìn về phía nàng.
Hân bịt miệng để ngăn không hét toáng lên, sau đó vội đóng cửa lại rồi lao lên giường chùm chăn kín mít.
Vừa rồi xém nữa tim nàng đã rơi ra ngoài, bóng đen kia rốt cuộc là ai, trộm… hay là ma?
Nửa đêm, khi Hân say giấc thì cửa sổ lại tự động mở ra rồi một cơn gió lạnh ùa vào.
Đứng trước cửa sổ là một bóng đen với đôi mắt đỏ, toàn thân ướt sũng. Cái bóng đen đó vươn tay về phía trong, cánh tay đầy bùn và bốc mùi ghê tởm.