Chương 28: Cứu Quỷ

Vậy thì cứu họ!”

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Tuyết gật đầu đồng ý.

Nhưng nói thêm: “Nhưng việc này nhất định không được để cho người nào trong tổ chức biết được, bằng không chị sẽ bị đuổi việc mất.”

Hoàng gật đầu đưa tay lên kéo miệng sau đó nói: “Đây là bí mật của hai ta!”

Cả hai dễ dàng vào được bên trong, Hoàng kể cho Tuyết về việc gặp hai tên robot. Nàng cũng không biết chính xác tổ chức nào nhưng việc dùng robot làm tay sai thì chắc phải là một thế lực rất lớn mạnh.

Lúc này cô gái trong lồng sắt vẫn đang cố tự giải thoát mình. Không phá được dây xích thì liền há miệng cắn vào chân mình.

“Đừng làm thế, chị sẽ tàn phế suốt đời đấy!” Một giọng nói ấm áp cất lên, Hoàng bước ra, phía sau là Tuyết.

Vì tưởng hai người là đồng bọn với đám người muốn bán mình, cô gái tức giận xồ ra gầm gừ: “Thả ra… các người mau thả ra.”

Hoàng lên tiếng trấn an: “Bọn em đến cứu chị, nhưng chị phải hợp tác. Nếu chị đồng ý thì lui lại để em phá lồng.”

Cô gái bán tín bán nghi: “Các người không lừa ta chứ?”

“Chị có gì để bọn em lừa sao?” Hoàng nhún vai, sau đó lấy đà đá bung chiếc khóa sắt, cánh cửa mở ra.

Tiếp theo cậu tiến vào trong lồng, chậm rãi ngồi xuống nói: “Đưa chân bị còng của chị ra đây em bẻ nốt, đừng có tấn công em đấy.”

Khi cô gái đưa chân ra, Hoàng dùng dao găm của cậu cắt đứt còng xích sau đó lùi lại rồi sang lồng bên cạnh làm tương tự để giải thoát hai đứa trẻ còn lại.

Sau khi được tự do, cô gái ôm theo hai đứa em định chạy đi thì bị Tuyết ngăn lại.

“Các người… sao lại ngăn cản bọn ta?” Cô gái hỏi.

Hoàng giải thích: “Nếu chị quay trở về cuộc sống trước kia kiểu gì cũng bị bắt trở lại, bọn em đến từ tổ chức uy tín hàng đầu về việc hỗ trợ cho Ác Quỷ có cuộc sống khó khăn, nếu chị đồng ý theo bọn em thì em đảm bảo cuộc sống của chị sẽ đỡ vất vả hơn.”

Cô gái vẫn chưa tin: “Tôi lấy gì tin mấy người?”

Hoàng liền lấy ra một bịch máu, mùi máu thơm ngon bay ra làm hai đứa em của cô gái phấn khích vẫn đuôi.

Hoàng lấy một cái tô đổ máu ra rồi gọi hai đứa trẻ: “Hai nhóc có thể uống, nếu chị hai nhóc cho phép.”

Nghe vậy hai đứa trẻ nhìn chị gái bằng cặp mắt cầu xin, bọn chúng quá đói, bữa thịt lúc ở nhà còn đang dang dở.

Mùi máu khiến cô gái cũng thèm nhỏ dãi, chắc chắn là máu thượng hạng của người sống trong môi trường có điều kiện.

Cô gái buông lỏng hai tay, hai đứa em liền lao về phía tô máu rồi uống lấy uống để. Sau đó còn ngẩng đầu lên nhìn Hoàng với cặp mắt trong veo: “Cảm ơn anh đẹp trai!”

Cô gái nhìn thấy em mình được ăn no, bắt đầu phân vân về việc có tiếp tục trở về cuộc sống hiện tại hay là theo người kia để cho hai đứa em của nàng có cuộc sống đầy đủ hơn. Không có sự ban ơn nào là không phải đánh đổi, cô gái có lẽ đã chuẩn bị để đánh đổi.

“Tôi đồng ý theo các người, nếu hai đứa em của tôi được chăm sóc đầy đủ.” Cô gái đưa ra quyết định.

Có gì đó sai sai, Hoàng giải thích: “Bọn em không muốn chị, chỉ là muốn giúp ba người có cuộc sống tốt hơn mà thôi. Bây giờ chị theo bọn em tới một nơi đã.”

Rất nhanh sau mọi người đã có mặt tại khách sạn nhưng là một phòng hoàn toàn mới được thuê riêng dành cho ba chị em.

Qua cuộc trò chuyện thì biết được cô gái lên là Lan, còn hai đứa em sinh đôi tên là Huệ và Mai.

Cả ba được sinh ra khi mang dòng máu lai giữa người và Quỷ, sau khi bố mẹ không còn thì Lan phải nuôi hai đứa em, hoàn cảnh hết sức khó khăn.

Hoàng nói: “Tạm thời 3 người ở đây, có gì cần thì cứ nói với chị Tuyết nhé.”

Lan gật đầu, Mai và Huệ thì chạy nhảy khắp phòng rồi chui vào phòng tắm nghịch nước, đúng lúc này Tuyết bước vào với vài bộ đồ rồi nói: “3 Người tắm rửa thay đồ rồi đi ngủ sớm đi, mai gặp.”

Xong việc, Tuyết và Hoàng trở về phòng.

Sáng hôm sau, Tuyết gọi Hoàng dậy sớm rồi cùng nhau đi mua đồ ăn sáng. Đồ ăn mua xong hai người đem 3 phần tới phòng của Lan gõ cửa.

Không thấy động tĩnh gì Tuyết đẩy cửa bước vào, Hoàng ngó theo sau. Một cảnh tượng đập vào mắt.

Trên giường Lan, Huệ, Mai đang ngủ. Trong ba bộ váy ngủ trắng tinh, ba người như những thiên thần vậy. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ thì nhan sắc của họ mới bộ lộ ra, phải nói là xinh cực.

“Hèm!” Tuyết ho khan gõ tay lên cửa.

Lan giật mình tỉnh giấc rồi gọi hai em dậy.

Đồ ăn sáng hôm nay cũng bình thường nhưng do 3 người chưa được ăn bao giờ nên khen lấy khen để rồi đánh chén sạch sẽ.

Mai vừa ăn vừa nhìn Hoàng rồi cười tủm tỉm không biết đang nghĩ gì.

Còn Hoàng thì đang buồn thúi ruột vì tiền thuê phòng này, tiền ăn này, đều là cậu phải chi trả. Tuyết đã yêu cầu cậu phải làm vậy, may mà cậu còn có một số tiền tiết kiệm nên mới bao nổi.

Sau khi ăn xong, Lan bảo hai đứa em cảm ơn Hoàng và Tuyết sau đó hỏi: “Vậy chính xác tôi phải làm gì?”

Hoàng suy nghĩ rồi đáp: “Em sẽ tìm cho chị một công việc để chị có thể kiếm tiền, còn hai nhóc này chắc cũng sắp học lớp 1 nên chúng sẽ được đến trường. Tuy nhiên chị phải đảm bảo không được tấn công người nào, nếu chị làm vậy em sẽ không giúp nữa.”

Tuyết ngồi đối diện Hoàng, nàng nhìn cậu chăm chú trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cùng lúc đó, nhóm người sau khi phát hiện 3 chị em Lan, Huệ, Mai đã biến mất thì vô cùng tức giận liền lùng sục khắp nơi nhưng không tìm được.

Chuyến du lịch kết thúc bằng bữa tiệc thịnh soạn, sau khi trở về nhà thì cuộc sống thường ngày lại được tiếp diễn.

Hương nội trợ, Hân nghỉ hè ở nhà coi bé Hiền phụ mẹ. Hoàng thì đã theo Tuyết đi công tác trong vòng một tuần.

Về phía chị em Lan, Mai, Huệ thì được thu xếp cho một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Lan có được công việc là nhân viên phục vụ của một nhà hàng, lương ổn định để duy trì cuộc sống. Theo như thỏa thuận thì mỗi tháng Tuyết sẽ gửi cho Lan 5 triệu để nàng lo cho hai đứa em.

Nhìn hai đứa em dạo gần đây ăn uống đầy đủ, da dẻ tươi tắn, lại còn hay cười khiến nàng không khỏi thầm cảm ơn Hoàng, cậu như vị chúa sống cứu vớt cuộc đời họ.

Mai ngồi gặm quả dưa chuột trên ghế, tâm sự với Huệ: “Sau này em lớn sẽ lấy anh Hoàng!”

Huệ bĩu môi: “Xí! Anh Hoàng thích ngực bự như chị Tuyết kìa.”

“Hai đứa đang nói gì vậy?” Lan vừa đi làm về, nghe hai em nhắc đến Hoàng liền hỏi.

Huệ mách lẻo: “Mai nó đòi cưới anh Hoàng chị ạ, anh ấy chỉ thích ngực bự đúng không chị?”

Lan tối mặt, rồi mắng cho hai đứa em một trận. Đối với Lan thì Hoàng giống như một ân nhân, dù báo đáp thế nào cũng không hết.